Một lúc sau Trình Lương mới mở cửa, không biết có phải là xịt nước súc miệng hay không, trên người có mùi khói thuốc và bạc hà xen lẫn với mùi thơm đặc trưng của nước giặt quần áo hương ngọc trai của Trình Lương.
Trông anh cũng không quá suy sụp tinh thần, chẳng qua thay quần áo ở nhà, đầu tóc rối bù, cũng nổi lên một chút cộc cằn, trông trẻ hơn rất nhiều, nhưng so với chủ nhiệm Trình ban ngày không phạm sai lầm tưởng như hai người khác nhau.
“Tôi vào được không?” Thịnh Hạ hỏi anh.
Trình Lương bước sang một bên để nhường đường.
Anh rất im lặng, đợi Thịnh Hạ vào phòng, anh để cửa mở, bật đèn rồi cúi xuống tìm một đôi dép cho cô.
Phòng của Trình Lương được bài trí giống hệt như của Thịnh Hạ, chỉ có điều phòng của anh trống trơn và có vẻ cũng lớn hơn.
Không có ghế sô pha và không có bàn uống trà, phòng của Thịnh Hạ được anh đặt một tấm thảm bên dưới ghế sô pha, với một vài chiếc gối được ném lên trên. Gần cửa sổ đặt một bộ bàn ghế giống ở bệnh viện, một cái máy tính xách tay, sau đó chỉ có một cái giường lớn trong góc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play