Từ lúc mới bắt đầu trùng tu, Từ Tử Thanh liền gặp được linh hồn bạch y này, từ đó về sau luôn nhận nhiều ân huệ của hắn. Y rất cảm kích ân đức, đối với hắn cũng rất tôn kính quý trọng, tất cả mọi chuyện y đều muốn nghe một chút ý kiến của hắn, thì trong lòng mới có thể an ổn.
Từ Tử Thanh ở thế giới này chỉ có một mình lẻ loi trơ trọi, sau khi nhận thức Vân Liệt, liền coi hắn như người thân cận nhất của mình, không chỉ coi hắn như bạn tốt, mà còn coi như tri kỷ, chỉ mong từ nay trở về sau trên con đường tu tiên luôn có hắn làm bạn, cùng nhau thưởng thức mỹ cảnh trong thiên địa, cùng cộng sinh ra tử trong hiểm nguy.
Mà cũng chính vì địa vị của Vân Liệt đối với y vô cùng quan trọng, mặc dù Từ Tử Thanh cũng nhận ra bản lãnh của hắn rất cao, y đối với chuyện này vô cùng hiếu kỳ, nhưng cũng chưa từng hỏi đến nửa câu. E sợ..không cẩn thận…khơi lại chuyện cũ thương tâm của Vân Liệt, sợ một khi nói ra, giữa hai người sẽ không còn có khả năng ở chung hòa thuận như hiện tại, sẽ xảy ra biến cố gì đó.
Nhưng vào lúc này, y lại chợt thốt ra.
Có lẽ là vì lần đầu lãnh hội được cái gọi là dự triệu của tu sĩ, khiến cho tâm tình y bất ổn, làm cho y không còn lí trí như ngày thường, áp chế tình tự xuống, cứ như vậy mà nói ra lời trong lòng.
Lời đã nói ra, cho dù bây giờ có hối hận, cũng đã muộn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT