Nhìn thấy bóng dáng xa lạ, rất nhiều điều tra viên đều giật mình.

Ngay sau đó, họ ý thức được, mục tiêu hành động lần này - Kỳ Hành Dạ, vậy mà lại trở thành đồng nghiệp tạm thời của mình.

Nhưng bởi vì Phong Ánh Đường ở bên cạnh, nên không ai nói gì.

Dáng vẻ tươi cười dễ gần, khi cười lên còn có hai lúm đồng tiền ngọt ngào, giống như một học sinh trẻ tuổi chưa trải sự đời. Nhưng lại không ai dám thử chọc giận cậu ta một lần.

Trong số tất cả các trưởng quan của Cục điều tra đặc biệt, Thương Nam Minh là người đặc biệt và có quyền hạn cao nhất.

Mà có thể làm phó cục trưởng của Thương Nam Minh, trước giờ Phong Ánh Đường chưa từng dựa vào khuôn mặt này của mình.

“Thám tử Kỳ Hành Dạ, bởi vì mức độ nhận thức của cậu kém hơn những người khác nhiều, nên hãy bắt đầu tìm hiểu từ vụ án lần này đi, những cái khác không có thời gian xem kỹ.”

“Bởi vì cậu chỉ có quyền hạn tạm thời, không thể vào hệ thống văn phòng của cục điều tra đặc biệt, cho nên chỉ có thể đọc tài liệu giấy. Không được chụp ảnh, không được truyền ra ngoài, nhớ kỹ không được nói cho bất kỳ ai - người tiết lộ bí mật, xử lý tại chỗ. cục điều tra đặc biệt hoạt động độc lập, cấp độ bảo mật cũng là cao nhất, hiểu chứ?”

Phong Ánh Đường tươi cười đặt một chồng tài liệu cao ngất ngưởng trước mặt Kỳ Hành Dạ, khi đặt xuống, nặng đến mức làm rung cả chiếc bàn kim loại dài.

Anh ta hỏi: “Tạm thời cứ xem những thứ này trước. Không vấn đề gì chứ?”

Kỳ Hành Dạ ngẩng đầu nhìn độ cao đó, im lặng một giây.

“... Không vấn đề gì.”

Cậu nghiêm túc hoài nghi, liệu có phải Phong Ánh Đường đã nhìn ra cái gì không, hay là đang trả thù cậu.

Tuy nhiên, đối với Kỳ Hành Dạ mà nói, đây đúng là gánh nặng ngọt ngào.

Tình báo.

Là thứ cậu đang cần nhất lúc này.

Có khéo tay đến mấy cũng không thể nấu cơm mà không có gạo. (*)

Cho dù là thám tử xuất sắc đến đâu, cũng không thể tìm ra sự thật trong trường hợp thông tin bị phong tỏa hoàn toàn.

Bất kể mục đích thực sự của Phong Ánh Đường là gì, nhưng tài liệu anh ta mang đến, đã giải quyết được vấn đề cấp bách của Kỳ Hành Dạ một cách thiết thực.

Cậu ta xắn tay áo sơ mi lên, lập tức lao vào biển thông tin khổng lồ.

“Ô nhiễm”

Khái niệm này xuất hiện lần đầu tiên vào năm 1999, tại một nhà thờ nhỏ ở quốc gia A.

Khi các tín đồ đang làm lễ, đột nhiên phát hiện bức tượng thánh tử mở mắt và di chuyển, máu tươi chảy dọc theo cây thánh giá.

Họ vừa kinh hãi vừa phấn khích, hét lên thần tích, thánh tử hiển linh, liên tục quỳ lạy.

Cả thị trấn chìm trong cơn cuồng loạn, các làng mạc và thị trấn lân cận nghe tin, đều đổ xô đến thị trấn nhỏ này.

Các phóng viên, học giả và giáo sư nghiên cứu về thần bí học, cũng không ngại đường xa chạy đến, muốn tận mắt chứng kiến thần tích.

Nhất thời trở nên náo động, nổi tiếng khắp nơi.

Các tờ báo và tạp chí lớn tranh nhau đưa tin, ngay cả giáo xứ cũng bị kinh động, phái giáo sĩ đến để xem xét.

Nhưng khi những người đi sau đến thị trấn, thì thứ họ nhìn thấy lại là một dòng sông máu cuồn cuộn.

Cả thị trấn đã biến thành địa ngục trần gian.

Tất cả cư dân thị trấn và những người đến trước, không một người ngoại lệ, đều được phát hiện chết trong thị trấn và vùng núi gần đó.

Những thi thể đó vô cùng kinh khủng, toàn bộ thi thể chỉ có phần đầu còn giữ được da thịt, từ đầu trở xuống, chỉ còn lại xương cốt. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Và các mạch máu như mạng nhện trải rộng trên khắp bộ xương trắng.

Da thịt của họ đều bị ăn mòn hoặc tan chảy, nhưng xương và mạch máu lại được bảo toàn nguyên vẹn - nguyên vẹn đến mức không một mao mạch nào bị tổn thương.

Xác chết trợn trừng mắt, biểu cảm bị đóng băng trong khoảnh khắc kinh hoàng, hối hận và tuyệt vọng khi chết.

Những người đến sau hoảng sợ hét lên, cố gắng chạy trốn khỏi thị trấn.

Nước A đã đàn áp và phong tỏa tất cả những người đã vào thị trấn một cách tàn nhẫn, đồng thời điều động một lượng lớn học giả và chuyên gia vào xem xét.

Sau đó, họ kinh ngạc phát hiện ra những người đó thậm chí không còn da thịt, chỉ còn lại xương, nhưng mà vẫn còn “sống”!

Bộ não của những người này vẫn hoạt động, có phản ứng, có cảm giác.

Điều này có nghĩa là, bọn họ biết rõ ràng tất cả những đau đớn xảy ra trên cơ thể mình. Mỗi một làn gió thổi qua xương, mỗi một dây thần kinh nhảy lên, mỗi một miếng thịt thối rữa rơi ra khỏi xương.

Linh hồn của họ bị mắc kẹt trong sự thối rữa của chính mình, tuyệt vọng trải nghiệm nỗi đau chết dần chết mòn.

Đối với họ mà nói, đây là thời gian mà cái chết đang diễn ra.

Mà những người vào thị trấn sau đó, cũng dần xuất hiện những triệu chứng tương tự.

Thậm chí ngay cả động, thực vật trong vùng núi gần đó, cũng dần dần đổ bệnh. Thối rữa, biến dị... sống không bằng chết, nhưng lại không thể chết.

Vụ án chết chóc kinh hoàng này liên quan đến ba nghìn người, được xác nhận là lần đầu tiên xuất hiện ô nhiễm.

Được xác định là vụ án ô nhiễm cấp A, mã số AA0001.

Cùng lúc đó, những sự việc tương tự cũng xảy ra trên khắp thế giới.

Có thị trấn, cây cối vào ban đêm biến thành “người cây”, xông vào nhà dân ăn thịt người, ăn uống no say, ban ngày lại biến thành cây cối, che giấu tai mắt mọi người, khiến các điều tra viên xoay vòng vòng, cuối cùng tất cả đều chết trong thị trấn, trở thành phân bón cho cây cối.

Được xác định là vụ án xâm nhập cấp B, mã số EB0001.

Trên biển, những con tàu cổ bị chìm lâu năm đột nhiên xuất hiện trở lại trên mặt biển, những tên cướp biển đã chết hàng trăm năm “sống lại”, những con tàu đi ngang qua nhìn thấy lá cờ đầu lâu bay phấp phới, trên thân tàu ọp ẹp, dây leo và rong biển quấn quanh, những bộ xương vung thanh kiếm dài.

Được xác định là vụ án ảnh hưởng cấp C, mã số OC0001.

Gần như chỉ sau một đêm, cả thế giới đều bị ảnh hưởng, ô nhiễm mọc lên không ngừng như măng sau mưa.

Một số quốc gia phản ứng chậm chạp, khiến vụ án lan rộng, ảnh hưởng đến nhiều người hơn, hậu quả nghiêm trọng, thương vong nặng nề.

Còn vụ ô nhiễm đầu tiên trong nước, được phát hiện tại một thành phố nhỏ ở khu vực Sơn Nam, được xác định là vụ án xâm nhập.

Vì phản ứng kịp thời, nên lúc đó chỉ có một nạn nhân, và hệ số ô nhiễm không cao, sau khi điều trị, đã hồi phục lại như bình thường.

Nhưng trong nước hết sức coi trọng vấn đề này, lập tức thành lập Cục điều tra đặc biệt và Viện Khoa học, chuyên phụ trách tất cả các sự kiện ô nhiễm, kiên quyết ngăn chặn tất cả nguy hiểm cuộc sống của người dân.

“Mặc dù chúng tôi quen gọi chung tất cả các vụ án là ô nhiễm, nhưng đó chỉ là vì các hạt gây ra dị hóa có nguồn gốc giống nhau, thuộc về thế lực thứ ba ngoài khoa học và công nghệ. Về nguồn gốc của thế lực thứ ba này, Viện Khoa học đã có nhiều luận chứng, nhưng cho đến nay vẫn chưa đưa ra được kết luận cuối cùng.”

“Cậu có thể hiểu đơn giản rằng, các hạt ô nhiễm là khách đến từ một hành tinh khác.”

Phong Ánh Đường vừa trả lời câu hỏi của điều tra viên trong tai nghe, bố trí công việc, vừa tranh thủ giải đáp thắc mắc cho Kỳ Hành Dạ, mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, những dòng chữ lướt qua nhanh chóng, bàn phím gõ lách cách không ngừng.

Làm việc chuyên tâm, thực hiện nhiều nhiệm vụ cùng một lúc, năng lực làm việc khiến Kỳ Hành Dạ phải kinh ngạc.

“Dưới ô nhiễm, còn được chia nhỏ thành án ô nhiễm, án ảnh hưởng, án xâm nhập, án biến đổi, v.v. Yếu tố chính để xác định, là dựa vào hiệu quả ảnh hưởng cuối cùng của các hạt ô nhiễm đối với thế giới thực. Những vụ án làm thay đổi quy luật tự nhiên, quy luật vật lý, là vụ án xâm nhập. Những vụ án sẽ gây ra ảnh hưởng đến lịch sử, ví dụ như người chết sống lại, cảnh tượng trong quá khứ tái hiện như ảo ảnh, loại này là vụ án ảnh hưởng.”

“Không ai biết ô nhiễm sẽ xảy ra khi nào, là loại vụ án nào, gây ra thương vong và thiệt hại nghiêm trọng đến mức bao nhiêu. Nó rất khó dự đoán, Viện Khoa học đã dành hơn mười năm, cũng chỉ có thể dựa vào các hạt ô nhiễm để xác định vị trí.”

“Nó giống như làn khói chui vào từ khe nứt của Trái Đất, còn nhiệm vụ của chúng ta, là ngăn chặn nó. Cố gắng hết sức, dù có phải đánh đổi mạng sống của mình, cũng phải bảo vệ an toàn cho người dân, không để ô nhiễm xâm phạm thế giới bình thường.”

“Và điều chúng tôi sợ hãi nhất, không muốn nhìn thấy nhất, chính là vụ án ô nhiễm.”

Phong Ánh Đường ngừng công việc, quay sang nhìn Kỳ Hành Dạ: “Giống như vụ án lần này. Mức độ nghiêm trọng của nó, thám tử Kỳ chắc là đã có thể cảm nhận được sâu sắc.”

Các vụ án khác chỉ gây ra mối đe dọa cho những người trong phạm vi ô nhiễm, và vấn đề là không nhất thiết phải là con người, cũng có thể là thực vật, động vật, thậm chí là vật thể vô cơ.

Ví dụ như ngôi nhà tự mọc chân chạy mất, cây cối bị ô nhiễm thì biết xì hơi - đây là vụ án biến đổi cấp E, không gây nguy hiểm đến tính mạng của người dân.

Nhưng vụ án ô nhiễm...

Số người bị ảnh hưởng bởi nó, vượt xa so với phạm vi ô nhiễm ban đầu.

Và những vật ô nhiễm di chuyển, cũng sẽ gây ra ô nhiễm mới. Lây lan từ người này sang người khác, một truyền mười, mười truyền một trăm.

Vụ án ô nhiễm cũng được thế giới công nhận là loại vụ án có số lượng điều tra viên tử vong nhiều nhất.

“Mặc dù Cục trưởng Thương hình như muốn đích thân dẫn dắt cậu, có trưởng quan ở đó, thám tử Kỳ cậu sẽ không gặp phải nguy hiểm gì ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng vẫn nên nói trước với cậu một tiếng.”

Gương mặt thanh tú xinh đẹp của Phong Ánh Đường, lần đầu tiên nghiêm túc như vậy trước mặt Kỳ Hành Dạ.

“Thám tử Kỳ, thể chất của cậu đặc biệt, nhưng cũng đừng vì thế mà chủ quan. Một khi gặp phải vật ô nhiễm, chạy! Chạy ngay lập tức! Đừng do dự.”

“Ô nhiễm phớt lờ tất cả những sát thương vật lý mà cậu biết, cho dù là súng, thương, đạn dược, vũ khí hạt nhân hay bom đạn, những vũ khí thông thường này đều không có tác dụng với nó. Điều tra viên đều phải sử dụng vũ khí chuyên dụng được trang bị, cậu ở trước mặt vật ô nhiễm, chỉ là một người bình thường tay không tấc sắt. Và điều quan trọng nhất là, mục tiêu của vụ án ô nhiễm, không thể dễ dàng tấn công.”

“Hoặc là một đòn giết chết, hoặc là án binh bất động, đây là cách ứng phó với vụ án ô nhiễm mà tất cả các điều tra viên đều ghi nhớ trong lòng. Một khi ô nhiễm vật bị kích động, hoặc bị thương, các hạt ô nhiễm sẽ tràn ra, phạm vi ô nhiễm sẽ được khuếch đại trên diện rộng.”

Phong Ánh Đường chân thành nói: “Cậu chết không có gì quan trọng, quan trọng là sẽ gây ra mối đe dọa cho người dân xung quanh.”

Kỳ Hành Dạ suýt chút bị sặc nước bọt mà chết.

“Cái gì mà tôi chết... Không phải đã nói là bảo vệ tôi sao? Tôi cũng là một phần tử trong nhân dân mà.”

Phong Ánh Đường xòe tay: “Bây giờ thì không phải nữa. Cậu là một phần tử của người bảo vệ, không phải là người được bảo vệ nữa. Vui chứ?”

Cậu ta cười tủm tỉm nói: “Cục trưởng Thương đã cho cậu cơ hội lựa chọn rồi, hoặc là biết được sự thật nhưng phải gánh vác trách nhiệm, hoặc là bị che giấu nhưng sẽ được bảo vệ. Là do cậu tự chọn. Hối hận rồi sao? Không kịp nữa rồi.”

Kỳ Hành Dạ bây giờ có thể khẳng định.

Vị phó cục trưởng có vẻ ngoài dễ gần này, đang “báo thù” cho Thương Nam Minh.

Nham hiểm!

May mắn là mặc dù ví tiền của Kỳ Hành Dạ nghèo, nhưng khả năng học tập của cậu rất mạnh mẽ.

Cậu lấy ra tinh thần khi cố gắng viết luận văn tốt nghiệp năm đó, đọc lướt qua mười dòng một lần, trí nhớ siêu phàm, rất nhanh đã đọc xong toàn bộ số tài liệu cao hơn một mét này, và nhanh chóng trích xuất ra thông tin và tình báo quan trọng.

Một cấu trúc kiến thức mới, mọc lên trong suy nghĩ của cậu, trở thành một tòa nhà chọc trời.

Kỳ Hành Dạ không chút do dự bước vào thế giới mới.

Hối hận? Sao có thể. Đây là con đường dẫn đến sự thật mà cậu cầu còn không được.

Lúc Thương Nam Minh trở lại xe chỉ huy, hắn thấy trước mặt Kỳ Hành Dạ chỉ còn lại một cuốn sổ ghi chép đầy những ký tự nguệch ngoạc, chồng tài liệu cao ngất ngưởng được đặt sang một bên, dường như đã bị vứt bỏ sau khi lấy được thông tin.

Giống như cây mía đã hết nước ngọt.

Thương Nam Minh nhướng mày: “Xong rồi sao?”

Kỳ Hành Dạ duỗi người, tự tin nói: “Đương nhiên!”

“Yên tâm đi, Cục trưởng Thương.”

Cậu ta cười híp mắt nháy mắt với Thương Nam Minh: “Tôi là người giỏi nhất mà.”

... Thám tử tư.

Phong Ánh Đường bán tín bán nghi, thử hỏi Kỳ Hành Dạ vài câu.

Sau đó, anh ta kinh ngạc phát hiện ra, đối phương vậy mà thực sự đối đáp trôi chảy.

Kỳ Hành Dạ thậm chí còn học một biết ba, ngay cả những thông tin tình báo không có trong tài liệu, cậu cũng dựa trên nội dung tài liệu mà suy luận ra được.

Kết quả cậu đưa ra là kết quả hợp lý nhất dưới sự dẫn dắt của lượng thông tin tình báo khổng lồ.

Cũng là sự thật.

Làm từng bước một, đánh thẳng vào trọng điểm.

Ngay cả Phong Ánh Đường cũng giật mình, vô thức ngẩng đầu nhìn Thương Nam Minh.

—— Bọn họ nhặt được quỷ rồi sao?

Quả nhiên “người dân bình thường” mà nhà cửa ngày nào cũng bị ma ám, còn khiến vật ô nhiễm sợ hãi đến mức tự thú, căn bản là không bình thường!

Mặc dù Phong Ánh Đường là phó cục trưởng của Thương Nam Minh, biết đối phương sẽ không vô cớ để Kỳ Hành Dạ tạm thời tham gia vụ án, đương nhiên là có cân nhắc qua với góc nhìn của trưởng quan.

Nhưng hiện tại anh ta vẫn cảm thán trong lòng: Mắt của Cục trưởng Thương, làm sao mà mọc lên được vậy nhỉ? Liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khác thường của Kỳ Hành Dạ.

Còn những điều tra viên xung quanh vểnh tai lên, “vô tình” nghe được đoạn đối thoại, lại càng nhìn Kỳ Hành Dạ như nhìn quái vật.

Trí nhớ này, đã đến mức vi phạm điều khoản bảo mật rồi!

Kỳ Hành Dạ chớp chớp mắt, vô tội xòe tay: “Hả? Đây không phải là kỹ năng cơ bản sao, tôi chưa nói sao, thực ra tôi học hành cũng không tệ.”

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều phức tạp.

Nào chỉ là không tệ... Mặc dù đối phó với ô nhiễm vật tuyệt đối không thể chỉ dựa vào trí nhớ để chiến thắng, nhưng khi một khả năng nào đó đạt đến mức cực hạn, nó sẽ không còn đơn thuần là kỹ năng nữa, mà sẽ được nâng lên một tầm cao mới mang tên sức mạnh.

Trí nhớ đạt đến mức độ này, khả năng phân tích sánh ngang với máy tính. Ngay cả khi Kỳ Hành Dạ tham gia kỳ thi sát hạch điều tra viên, cậu ta cũng sẽ đủ điều kiện.

Trong kênh radio: [Thám tử Kỳ Hành Dạ, thực ra chỉ là đi con đường khác với chúng ta thôi.]

[Cậu ta chỉ đang ở trên đường đua khác với chúng ta, nếu như ngay từ đầu cậu thi vào Học viện điều tra... thì vị trí phó cục trưởng có thể là của cậu.]

Những điều tra viên đã chứng kiến cảnh Kỳ Hành Dạ và Thương Nam Minh đàm phán trong phòng sinh hóa, càng thêm cạn lời: […………]

[Các cậu nói xem các cậu chọc giận cậu ta làm gì? Cậu ta là người dám mặc cả với Cục trưởng Thương đấy.]

Tên của Phong Ánh Đường đột nhiên sáng lên trên kênh: [Điểm thi đại học của Kỳ Hành Dạ gần như điểm tuyệt đối, là điểm cao nhất của Đại học Bắc Kinh năm đó. Năm đó khoa Dân tộc học không tuyển sinh được sinh viên suýt chút nữa phải đóng cửa, vì vậy đã tuyển sinh bằng học bổng cao nhất. Cậu ta vì tiền mà chọn khoa Dân tộc học. Trong bốn năm, cậu ta đã giành được tất cả các dự án học bổng của Đại học Bắc Kinh. Cậu ta đã đọc xong một triệu chữ tài liệu tóm tắt của cục điều tra đặc biệt, nhưng các cậu lại không tìm hiểu hồ sơ của cậu ta trước.]

[Cục Điều Tra Đặc Biệt sẽ công nhận năng lực, người xuất sắc nên được tôn trọng. Các cậu nghi ngờ Kỳ Hành Dạ, nhưng ai trong số các cậu dám nói rằng, cậu ta không có năng lực?]

Không còn ai dám lên tiếng nữa.

Các điều tra viên đồng loạt im lặng.

Khi họ nhìn Kỳ Hành Dạ một lần nữa, ánh mắt đã dịu đi vài phần, chấp nhận cậu là đồng đội tạm thời.

Thương Nam Minh ngồi ở vị trí chủ trì nghe báo cáo, cũng thấy rõ ràng mọi hành động và cảm xúc của mọi người.

Hắn khẽ gật đầu, như thể đang công nhận Kỳ Hành Dạ.

“Thám tử Kỳ Hành Dạ, cậu lại đây.”

Thương Nam Minh chỉ vào vị trí bên cạnh mình.

Phong Ánh Đường lập tức chuyển chỗ ngồi của mình, đồng thời đặt xuống một tập tài liệu giấy.

Đó là tiến triển mới nhất của vụ án ô nhiễm lần này.

Các điều tra viên khác đều sử dụng thiết bị đầu cuối chuyên dụng của mình để tiếp nhận thông tin tình báo từ bộ phận hậu cần và bộ phận phân tích thông tin, nắm bắt động thái ô nhiễm ngay lập tức, nhận lệnh điều động.

Nhưng Kỳ Hành Dạ vì vấn đề bảo mật, quyền hạn v.v, nên tạm thời chỉ có thể dùng tài liệu giấy.

Cậu ta thèm thuồng nhìn thiết bị cực ngầu trong tay điều tra viên bên cạnh, không che giấu sự khao khát của mình.

Điều tra viên khó chịu nhúc nhích, vội vàng quay đầu đi.

Kế hoạch không thành công, Kỳ Hành Dạ cũng không nản lòng, quay sang nhìn Thương Nam Minh.

Ánh mắt của cậu đáng thương vô cùng, giống như chú chó nhỏ bên đường bị ướt sũng trong mưa lớn. Vừa ướt lại vừa lấp lánh, liếc mắt nhìn một cái đã có thể tiến vào nơi mềm mại nhất trong lòng người.

Giống như bị đánh trúng tim, khiến người ta khó lòng từ chối.

Nhưng Thương Nam Minh chỉ dùng dư quang liếc cậu một cái, rồi bình tĩnh dời ánh mắt đi, lại lần nữa nhìn vào không khí.

Hắn cong ngón tay thon dài, gõ nhẹ lên mặt bàn: “Bắt đầu báo cáo.”

Kỳ Hành Dạ bị bỏ quên bên cạnh: ...

Kỹ năng giao tiếp đánh đâu thắng đó phù hợp với mọi lứa tuổi của cậu, vậy mà lại thất bại! Thương Nam Minh, lòng dạ sắt đá!

Nhưng khi giọng nữ điện tử vang lên, Kỳ Hành Dạ nhanh chóng chuyển đổi trạng thái, ánh mắt trầm tĩnh.

Như Phong Ánh Đường đã giới thiệu với Kỳ Hành Dạ trước đó, trong vụ án ô nhiễm cấp B lần này, nguồn ô nhiễm ban đầu quan trọng nhất, vẫn chưa bị bắt về quy án.

Ô nhiễm vẫn đang lan rộng, văn phòng thám tử của Kỳ Hành Dạ, cũng chỉ là điểm dừng chân trên đường di chuyển của vật ô nhiễm.

Điều tra viên đã thu thập các hạt ô nhiễm tại nhà của Kỳ Hành Dạ, gửi đi phân tích.

Kết quả phân tích sẽ thể hiện đặc tính và đường di chuyển của nguồn ô nhiễm, tương đương với “dấu vân tay” của nguồn ô nhiễm, có thể tìm kiếm khu vực phân tán của các hạt ô nhiễm, phán đoán đường chạy trốn.

Họ phải tìm thấy nó trước khi nguồn ô nhiễm vào khu vực thành phố, gây ra lần ô nhiễm tiếp theo, tìm thấy nó, ngăn chặn ô nhiễm lan rộng.

Khi nguồn ô nhiễm được xử lý trở nên vô hại, tất cả các hạt ô nhiễm được tiêu diệt sạch sẽ, vụ án ô nhiễm lần này mới được coi là kết thúc.

Kết quả phân tích rất nhanh đã có.

Chưa đầy nửa tiếng sau khi gửi mẫu, dữ liệu của nguồn ô nhiễm, đã được sàng lọc dựa trên “dấu vân tay”, truy ngược lại, đã được bộ phận tình báo tổng hợp và tóm tắt.

Nguyên nhân của vụ án ô nhiễm, dần dần hiện ra trước mắt mọi người.

Các hạt ô nhiễm lần đầu tiên xuất hiện tại một nhà kho ở Khu Tân Giang Nam vào tối ngày 26, đó là nguồn gốc ban đầu mà bây giờ có thể tìm được.

Và “trùng hợp” là, ba nhân viên bảo vệ có mặt tại nhà kho lúc đó, đều mất tích, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.

Ba thẻ nhân vật xuất hiện trên màn hình điện tử, các tập tin tương ứng cũng xuất hiện từng dòng một.

Đó là ba người đàn ông trung niên, đều ở độ tuổi bốn mươi, năm mươi, khuôn mặt sương gió đầy nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu, không còn tươi sáng như những người trẻ tuổi.

Bọn họ là cha, là chồng của ai đó. Phải vất vả vì cuộc sống, bây giờ lại không rõ sống chết.

“Bộ phận phân tích tình báo cho rằng, vị trí khe nứt trùng với nhà kho, khiến ba nhân viên an ninh tiếp xúc với các hạt ô nhiễm ở tuyến đầu, do nồng độ quá cao, mức độ dị hóa 100%, mất đi cấu trúc con người, trở thành nguồn ô nhiễm. Hiện tại phán đoán: khả năng hồi phục là 0%, hệ số ô nhiễm cực cao, phạm vi ảnh hưởng bán kính một km, tỷ lệ thuận với thời gian chạy trốn.”

“Dự kiến 12 giờ sau, hệ số ô nhiễm sẽ đạt đỉnh, phạm vi ô nhiễm bán kính một trăm km, toàn bộ phía Nam của thủ đô sẽ bị ảnh hưởng, ước tính số lượng người dân bị ảnh hưởng là năm triệu người. Khi đó, vụ án CB0739 sẽ được nâng cấp lên cấp A.”

Giọng nữ điện tử mang theo sự nhẹ nhàng một cách máy móc: “Bộ phận phân tích tình báo đề nghị các điều tra viên, một khi gặp phải nguồn ô nhiễm, không được do dự, lập tức tiêu diệt. Chúc các điều tra viên ra trận thắng lợi, bình an trở về.”

Kỳ Hành Dạ nghe xong, suy nghĩ xoay chuyển với tốc độ cao, khi suy nghĩ, ngón tay vô thức gấp hạc giấy, tờ giấy đã biến thành con hạc trắng sống động như thật trong tay cậu.

Không ít điều tra viên liếc nhìn.

Thương Nam Minh là người đầu tiên chú ý đến cậu ta: “Thám tử Kỳ Hành Dạ, cậu có thắc mắc gì?”

“Các anh dường như cho rằng, nguồn ô nhiễm sẽ di chuyển về phía khu vực đông dân cư. Bởi vì ở đó dễ gây ra ô nhiễm lan rộng hơn.”

Kỳ Hành Dạ hỏi: “Nhưng nguồn ô nhiễm - tôi không hiểu rõ về ô nhiễm, chỉ là, nguồn ô nhiễm cũng từng là con người. Liệu có khả năng, nó sẽ về nhà không? Ngôi nhà khi nó còn sống."

Quái vật dị hóa từ con người, rốt cuộc... cũng có một phần của con người.

Họ là cha, là con trai, là chồng.

Vẫn có gia đình, đang lo lắng chờ đợi họ trở về, có một ngọn đèn được thắp sáng, trong coi con đường trở về.

**Chú thích:**

*巧妇难为无米之炊。không bột đố gột nên hồ (tục ngữ cổ) người đàn bà khéo léo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo - ví với thiếu điều kiện cần thiết, thì tài giỏi mấy cũng khó có thể làm nên chuyện. Nghĩa bóng là dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể làm gì nếu thiếu điều kiện cần thiết.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play