Vô Hạn: Điều Tra Viên Đặc Biệt

Chương 1


2 ngày


Bóng tối cuồn cuộn kéo tới, đèn đường lần lượt nổ tung, cả khu phố dần chìm vào sự tĩnh lặng đáng sợ. Cư dân trong những ngôi nhà ven đường như chết lặng, đến cả tiếng hít thở cũng biến mất.
Tiếng cánh quạt trực thăng đột ngột vang lên phá vỡ sự im lặng chết chóc. Gió mạnh thổi dữ dội vào cây cối, bóng cây rung chuyển như những con quái vật gào thét méo mó.
“Đơn vị trinh sát số 9 phát hiện mục tiêu! Lặp lại, đơn vị trinh sát số 9 phát hiện…”
Âm thanh báo cáo qua radio đột ngột dừng lại. Trực thăng phát nổ, mảnh vỡ văng tung tóe.
Trong tai nghe của tất cả các Điều tra viên, tiếng nổ lớn cuối cùng kéo dài thành tiếng ồn trắng.
Xác trực thăng bốc cháy thành quả cầu lửa, như mặt trời rơi xuống đất, chiếu sáng cả khu phố, và... con quái vật với bộ xương trắng bệch, rời rạc.
Con quái vật hình người ngồi xổm trên cột đèn đường, đôi mắt to bằng bóng đèn chỉ có tròng trắng, chi chít những đường máu đỏ đang cuộn trào. Đầu nó gãy gập, treo lủng lẳng trên những chiếc xương sườn mọc dài một cách điên cuồng. Miệng há rộng, bên trong là hàng trăm chiếc răng, trông giống như miệng của côn trùng. Bên dưới cổ nó là hàng chục cánh tay, dài hàng chục mét, lăn lộn, ngọ nguậy trên mặt đất.
Nhìn thấy trực thăng rơi, trên mặt con quái vật lộ ra nụ cười hung dữ.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng xé gió vang lên, một bóng người nhảy xuống từ trên cao.
Ánh mắt người đàn ông sắc bén như diều hâu, khóa chặt con quái vật. Chiếc áo khoác đồng phục màu đen bay phần phật trong không trung, dù lửa thiêu cháy gấu áo, nhưng hắn vẫn như mũi tên rời khỏi cung, khí thế kinh người.
Mái tóc của hắn bị gió thổi tung, để lộ những đường nét lạnh lùng, sắc bén trên khuôn mặt.

Con quái vật muốn chạy trốn, nhưng áp lực như núi Thái Sơn đè xuống, không khí bốn phía đều biến thành tường, khiến nó chỉ có thể trơ mắt nhìn vũ khí trong tay người đàn ông chĩa vào mình, rồi vung nó xuống không chút do dự.
Tiếng nổ chói tai vang lên, con quái vật gầm rú.
Người đàn ông bị chấn động bởi sóng năng lượng, lệch đi một chút. Khi hắn định thần lại nhìn, con quái vật đã đứt đuôi cầu sinh, để lại một đống chi cụt.
Nhưng nó đã biến mất không dấu vết.
Hắn thờ ơ cúi đầu, gọn gàng rũ bỏ vết máu còn sót lại trên vũ khí.
“Cục trưởng Thương! Ngài không sao chứ?” Các Điều tra viên vội vàng chạy đến hỏi han.
Thương Nam Minh ấn nút liên lạc: “Tôi không sao, vấn đề là sự ô nhiễm đã lan rộng. Thông báo - Mục tiêu vụ án ô nhiễm cấp B đã tạm thời thoát khỏi sự giám sát, nhanh chóng phân tích lộ trình di chuyển của ô nhiễm, dốc toàn lực truy bắt!” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
...
“Đài chúng tôi xin đưa tin mới nhất, vào lúc 11 giờ tối ngày 27, theo giờ thủ đô, một chiếc máy bay tư nhân đã bị rơi và phát nổ tại Khu Giang Nam mới của thành phố chúng ta do lỗi động cơ. Lực lượng cứu hỏa và cứu hộ của thành phố đã nhanh chóng phản ứng, đám cháy hiện đã được dập tắt, rất may không có thương vong…”
Một bàn tay thon dài đẹp đẽ mò mẫm vươn ra, tắt công tắc.
Âm thanh và hình ảnh của bản tin biến mất cùng lúc.
Kỳ Hành Dạ ngồi trên ghế cao xoay người lại, nhìn vị khách đến văn phòng thám tử tư nhờ giúp đỡ, nở nụ cười gượng gạo nhưng lịch sự: “Gần đây có khá nhiều sự cố bất ngờ.”
Vị khách mặt mày tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào chiếc tivi phía sau Kỳ Hành Dạ, tròng trắng chi chít những đường đỏ, như những con giun sắt đang cuộn trào bên trong.
Anh ta run rẩy môi, ngực phập phồng dữ dội.
Mặc dù tivi chỉ chiếu thoáng qua một chút, nhưng trong bức ảnh minh họa cho bản tin về vụ nổ, vẫn có thể nhìn thấy khu phố bị thiêu rụi, cây cối và các tòa nhà bị cháy thành than, giống như đống đổ nát sau chiến tranh, vô cùng tàn khốc.
Liếc nhìn bức ảnh đó, trong lòng Kỳ Hành Dạ nảy sinh nghi ngờ. Quá khoa trương, không giống vụ nổ bình thường, giống như...
Giống như một vụ án ủy thác chưa được giải quyết trong tay cậu, ảnh hiện trường và hình ảnh trên tivi giống hệt nhau.
Tuy nhiên, vì có khách hàng, Kỳ Hành Dạ vẫn ưu tiên an ủi vị khách bị bản tin kích động.
Vụ nổ trong bản tin xảy ra ở khu Giang Nam mới, trùng hợp là công ty của vị khách cũng ở khu Giang Nam mới.
Theo lời anh ta, tối qua anh ta đang tăng ca ở công ty thì nhìn thấy một con quái vật không giống người phá cửa sổ xông vào, ngay trước mặt anh ta, xé xác đồng nghiệp và nuốt chửng, anh ta hét lên rồi ngất xỉu. Tỉnh dậy thì trời đã sáng, đồng nghiệp biến mất không dấu vết.
Anh ta vội vàng báo cảnh sát, giải thích tình hình cho cấp trên. Nhưng cấp trên nhìn tấm kính nguyên vẹn, lập tức gọi điện cho đồng nghiệp, chứng minh rằng đồng nghiệp đã về nhà ngủ từ lâu.
Giọng nói khàn khàn trong điện thoại kèm theo tiếng nghẹt mũi nặng nề, như vừa bị đánh thức giấc, vẫn có thể nhận ra là giọng của đồng nghiệp.
Cấp trên bảo anh ta về nhà nghỉ ngơi rồi hãy quay lại, nhưng anh ta quay đầu chạy đến văn phòng thám tử tư.
“Anh phải tin tôi, nhất định phải tin tôi!”
Vị khách đột nhiên đứng dậy, nửa người gục xuống chiếc bàn rộng, nắm chặt tay Kỳ Hành Dạ, mắt trợn trừng, mồ hôi lạnh túa ra, lẩm bẩm một như kẻ thần kinh: “Tôi thực sự đã nhìn thấy, quái vật, quái vật đang ăn thịt người! Tôi thấy trên mạng giới thiệu anh nên mới đến tìm anh, anh là hy vọng cuối cùng của tôi!”
Nụ cười đắc ý của Kỳ Hành Dạ không thể kìm nén được: “Khụ, quá khen quá khen.”
Vị khách: “Tôi đã tìm đến vài thám tử tư và phóng viên, tất cả đều nói tôi bị điên. Trên mạng nói rằng chỉ cần trả tiền thì anh sẽ làm bất cứ việc gì, anh là người cuối cùng rồi! Anh nhất định phải giúp tôi, nếu không tất cả mọi người sẽ chết!!”
Nụ cười của Kỳ Hành Dạ biến mất: ... Kẻ nào tung tin đồn như thế vậy?!
Nhưng tiếng gào thét cuồng loạn của vị khách, gân xanh nổi lên, trông như phát điên, sức mạnh lớn đến mức suýt nữa bóp nát cổ tay Kỳ Hành Dạ, khiến cậu đau trợn trắng mắt, vội vàng cố gắng trấn an cảm xúc mất kiểm soát của vị khách.
Cuối cùng, sau khi để vị khách ghi chép lại lời khai và đặt cọc, tiễn anh ta đi một cách an toàn, Kỳ Hành Dạ vịn vào khung cửa, mệt mỏi như vừa chạy marathon xong.
“Số tiền này kiếm được cũng không dễ rồi.”
Cậu giơ tay lau mồ hôi trên thái dương, lúc này mới nhận ra cổ tay mình đã bị bóp đến tím bầm, e rằng vài ngày cũng không khỏi. Cậu không khỏi cau mày, lẩm bẩm nói lẽ ra nên đòi thêm tiền viện phí.
Minh Lệ Chi, sinh viên đại học đang làm thêm tại văn phòng thám tử, vừa lúc đến.
Cậu ta vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy Kỳ Hành Dạ đang đứng ở cửa, tay nắm cổ tay, nhăn nhó, khuôn mặt đẹp trai không thua kém gì ngôi sao hàng đầu nhăn nhó như bánh bao, có thể coi là ví dụ điển hình về việc không có giấy hướng dẫn sử dụng nhan sắc.
Minh Lệ Chi: “... Sếp, có cần phải ghét bỏ tôi đến vậy không?”
Cậu ta uất ức: “Anh trả tôi có mười tệ một giờ, ngay cả McDonald's còn trả nhiều hơn anh đấy. Văn phòng thám tử của chúng ta nổi tiếng là nghèo, tôi còn không chê nhà nghèo, là nghĩa khí lắm rồi đấy!”
Kỳ Hành Dạ xua tay muốn nói không phải lỗi của mình, nhưng vừa động đậy, lại đau đến “hít” một hơi.
Minh Lệ Chi lúc này mới chú ý đến vết thương trên cổ tay cậu.
Từ khi Kỳ Hành Dạ bị bóp đến giờ chưa đầy nửa tiếng, nhưng cổ tay đã tím bầm, càng đáng sợ hơn khi nổi bật trên làn da trắng lạnh.
Cậu ta cau mày, vội vàng đi lấy hộp thuốc, vừa băng bó vừa hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Kỳ Hành Dạ kể chuyện của vị khách cho Minh Lệ Chi nghe, thắc mắc: “Có phải tôi nhầm lẫn không? Cảm giác mấy năm nay càng ngày càng có nhiều vụ án kỳ quái... Hiện thực huyền ảo?”
Mặc dù Kỳ Hành Dạ tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh danh tiếng, nhưng vì cậu học ngành Dân tộc học, chuyên ngành ít người theo học, khó xin việc, đã nộp hàng trăm hồ sơ xin việc nhưng đều bị từ chối.
Vì vậy, cậu đã tức giận, dùng tất cả số tiền tiết kiệm mua một căn nhà ma ám giá rẻ, mở văn phòng thám tử tư, tự làm ông chủ.
Nói thì nói vậy, nhưng văn phòng thám tử cũng chỉ đủ sống qua ngày.
Lúc đầu, Kỳ Hành Dạ chỉ bắt mèo tìm chó, nhưng hai năm nay, liên tiếp có khách hàng tìm đến, sợ hãi nói rằng đã nhìn thấy quái vật hoặc tủ quần áo trong nhà sống dậy muốn giết mình, thậm chí có người khóc lóc nói rằng mình đã ăn thịt mẹ.
Điều khiến Kỳ Hành Dạ kinh hãi nhất là mẹ của người đó thực sự mất tích, cho đến nay vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác.
“Cậu nói thử xem.”
Kỳ Hành Dạ trầm ngâm một chút rồi nói: “Liệu có khả năng, trên đời thực sự có quái vật?”
Minh Lệ Chi: “... Nếu quái vật có thể tăng lương cho tôi thì.”
Kỳ Hành Dạ chân thành: “Vậy thì đừng mơ nữa, quái vật đến cũng phải đi làm kiếm tiền. May mà tôi thông minh, vừa tốt nghiệp đã mua nhà ma ám, nếu không bây giờ chúng ta phải ngủ ngoài thùng rác rồi.”

“Đó là anh, đừng lôi tôi vào.”
Kỳ Hành Dạ im lặng.
Lâu sau, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ con nhà giàu đáng ghét— Bố cậu còn thiếu con trai không?”
Nói đùa thì nói đùa, nhưng với tư cách là thám tử tư, Kỳ Hành Dạ có năng lực chuyên môn không chê vào đâu được, nhanh chóng cùng Minh Lệ Chi, người kiêm trợ lý thám tử, lao vào vụ án kỳ quái mà vị khách mang đến. Tài liệu chất đầy bàn, chữ viết trên sổ tay dần trở nên lộn xộn.
Nhưng càng nghiên cứu, Kỳ Hành Dạ càng cảm thấy có một giọng nói đang nói với mình: Thừa nhận đi, trên đời này thực sự có quái vật, trong lời khai chân thật, điều không thể xảy ra nhất, chính là sự thật.
Đặc biệt là Khu Giang Nam mới, nơi vị khách đang ở, không hiểu sao, Kỳ Hành Dạ lại nghĩ đến bản tin về vụ nổ. Cùng một địa điểm, liệu có liên quan gì không?
Văn phòng thám tử của Kỳ Hành Dạ ở Khu Giang Nam, cách Khu Giang Nam mới vài km. Cậu quyết định đến hiện trường xem xét.
Nhưng bản đồ lại hiển thị, vì công tác xử lý hậu quả vụ nổ, tất cả các tuyến đường chính vào Khu Giang Nam mới tạm thời bị phong tỏa.
Phong tỏa khu vực...?
Kỳ Hành Dạ sững người. Nghiêm trọng hơn dự kiến.
“Vậy thì chỉ có thể đợi đến ngày mai.”
Kỳ Hành Dạ nhìn mặt trời lặn bên ngoài, thở dài: “Ngày mai đến sớm, có cơ hội thì đến hiện trường một chuyến. Không có lớp học chứ?”
“Ngày mai là thứ bảy, sếp, sinh viên đại học cũng cần nghỉ ngơi cuối tuần.”
Kỳ Hành Dạ: “Mua xiên nướng cho cậu!”
“Vâng sếp, sếp tốt bụng đẹp trai, chúc sếp sớm thoát kiếp FA!”
“Cút! Mau về trường đi.”
Sau khi tiễn Minh Lệ Chi đi, trong khoảnh khắc quay người lại, Kỳ Hành Dạ đột nhiên cảm thấy chiếc gương ở cửa ra vào rất kỳ lạ.
Trên gương có một bóng người đang nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Cậu đang di chuyển, nhưng bóng trong gương... lại đứng yên.
Kỳ Hành Dạ giật mình, quay phắt đầu lại nhìn.
Bóng trong gương bất ngờ, Kỳ Hành Dạ dường như nhìn thấy một người phụ nữ, mái tóc đen dài quấn quanh người, không nhìn rõ mặt, nhưng đôi mắt đó... Trong khoảnh khắc nhìn nhau, cậu như bị cái chết nuốt chửng, tay chân lạnh ngắt.
Ngay sau đó, lại như băng tuyết tan chảy dưới ánh mặt trời chói chang, đèn điện chập chờn, ánh sáng lúc sáng lúc tối.
Nhìn lại, trong gương chỉ có khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Kỳ Hành Dạ dưới ánh đèn mờ ảo. Đôi mắt phượng đẹp sau khi mất đi nụ cười, như thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, ánh kiếm sáng chói chiếu thẳng vào sâu thẳm tâm hồn.
Bóng đen phía sau cậu, như một làn sương đen lan tỏa, từ từ tan biến.
Sau cơn hoảng sợ ban đầu, Kỳ Hành Dạ nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh bạn, thương lượng chút nhé, nếu anh nhất định phải quậy phá thì tôi cũng không cản được, nhưng anh đừng dọa tôi như vậy được không? Cứ yên lặng làm bạn cùng phòng không cần trả tiền thuê nhà, chẳng phải tốt hơn sao?”
Kỳ Hành Dạ móc từ trong túi ra, thành thạo lấy ra một tấm danh thiếp nhàu nát, vỗ lên gương.
Trên đó in rõ ràng “Chủ nhiệm khoa Dân tộc học, Đại học Bắc Kinh, Tần Vĩ Vĩ.”
Tất cả các thông tin liên lạc đều đầy đủ.
“Vậy nhé, có ân oán gì thì anh cứ tìm ông ấy, căn nhà này tôi mua của ông ấy.”
Kỳ Hành Dạ chân thành nói: “Tôi sẽ không chuyển đi đâu, nghèo còn đáng sợ hơn ma, hiểu không?”
Bóng đèn nổ tung, cửa ra vào chìm hoàn toàn trong bóng tối.
Giống như sự im lặng đến từ con ma.

Kỳ Hành Dạ nhún vai, thành thạo đi bật cầu dao, thay bóng đèn, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. ( truyện trên app tyt )
Căn nhà hai tầng độc lập này tuy vị trí không tốt, nhưng dù sao cũng là nhà ở thủ đô, dù thế nào cũng không phải là sinh viên mới ra trường có thể mua được.
Nhưng trớ trêu thay, nó là căn nhà ma ám nổi tiếng, trong trăm năm, trước khi rơi vào tay Kỳ Hành Dạ, tất cả những người sống ở đây, người chết thì chết, người thì phát điên.
Kỳ Hành Dạ không phải là không sợ ma, nhưng cậu ... vấn đề lớn hơn là, nghèo.
Sau khi vui vẻ mua nhà, cậu đã không ít lần trải qua những điều kỳ lạ trong nhà, nhưng luôn tự động trở lại bình yên sau vài ngày.
Chắc là cậu nghèo đến mức ma cũng chê, ma đến cũng phải để lại vài tờ tiền âm phủ rồi mới đi.
Khu phố đêm nay yên tĩnh hơn bất kỳ ngày nào khác, không có tiếng ồn ào tan học tan sở, cũng không có tiếng còi xe và tiếng nói chuyện của hàng xóm.
Đèn đường mờ ảo, côn trùng va vào bóng đèn, ánh đèn trắng bệch liên tục nhấp nháy, rồi “Bùm!” một tiếng nổ tung.
Những đường đỏ như máu cuộn trào dữ dội trên mặt đất, trong nháy mắt lan ra cả trăm mét, mặt đường nhựa nứt toác, như thể có sinh vật mềm đang ngọ nguậy bên dưới, mạng lưới đỏ nhanh chóng chiếm lĩnh khu phố.
Và điểm giao nhau ở giữa của tất cả những sợi tơ nhện đỏ như máu... chính là nhà của Kỳ Hành Dạ.
Gió nổi lên từ mặt đất, lá cây rung chuyển dữ dội đập vào cửa sổ, gió luồn qua khe hở của cửa sổ chưa đóng kín, rít lên như tiếng ma khóc than.
Những sợi tơ đỏ như máu từ từ bò lên tường ngoài của căn nhà, giống như cây thường xuân, kết thành một mạng lưới dày đặc trên tường ngoài, che kín tất cả các cửa ra vào và cửa sổ, sau đó chui vào bên trong qua từng lỗ thông hơi và khe hở.
Những sợi tơ đó như có sinh mệnh, âm thầm bao phủ căn nhà trong màu đỏ như máu, như một trái tim vẫn đang đập, bị moi ra khỏi lồng ngực người sống một cách đẫm máu.
Âm thanh sàn sạt nhỏ bé vang lên trong bóng tối, trong mỗi góc khuất bị người ta bỏ qua đều vang vọng những lời nói trống rỗng, như những vị khách không mời mà đến từ một chiều không gian khác, lẩm bẩm thứ ngôn ngữ mà con người không hiểu.
Màu đỏ như máu loang ra trên mặt đất, trong hồ máu, một cánh tay xương xẩu dữ tợn đột nhiên vươn ra, bám vào mép sàn nhà, từ từ nổi lên khỏi hồ máu.
Con quái vật hình người ánh mắt độc ác, tròng mắt bị những đường máu chi chít che phủ, thoạt nhìn đỏ như máu.
Nó nhìn chằm chằm vào người sống duy nhất trước mặt, từ từ vươn móng vuốt xương xẩu về phía Kỳ Hành Dạ đang ở trong phòng ngủ...
Kỳ Hành Dạ đang ngủ ngon lành cau mày, lạnh đến mức cuộn chặt chăn.
Cậu vốn mơ thấy mình đang ngồi trong văn phòng thám tử vui vẻ đếm tiền, còn thích chí nói khi nào có tiền sẽ đổi sang căn nhà không bị ma ám, kết quả vị khách đến hôm nay phá cửa xông vào, hét vào mặt cậu như một kẻ bị bệnh thần kinh— “Sau lưng anh có ma kìa!”
Kỳ Hành Dạ vừa định nói tôi biết rồi, không cần anh phải phá hỏng niềm vui của tôi, thì chưa kịp nói ra lời, trong mơ đất rung chuyển dữ dội, cả căn nhà đổ sập, cậu cũng theo mặt đất rơi xuống nhanh chóng, cảm giác mất trọng lượng dữ dội khiến tim cậu đập loạn nhịp, cố gắng duy trì thăng bằng trong cơn cuồng phong.
Nhưng cậu lại liếc thấy bên dưới mình là bóng tối vô tận.
Như con quái vật đang cười nham hiểm, há to miệng đầy máu, chờ đợi thức ăn tự chui vào miệng.
Những sợi tơ đỏ như máu lan rộng trong bóng tối, vọt lên từ vực sâu, nắm chặt tay chân cậu, Kỳ Hành Dạ đáng thương như côn trùng bị lưỡi ếch dính chặt, trơ mắt nhìn mình bị kéo vào bóng tối...
"!!!"
Kỳ Hành Dạ đột nhiên mở mắt, thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tim đập loạn nhịp vì hoảng sợ.
Mãi một lúc sau, cậu mới có cảm giác mình đã tỉnh dậy từ cơn ác mộng kỳ quái, mệt mỏi lật người, muốn đổi tư thế ngủ tiếp. Ngày mai còn phải đến khu Giang Nam mới xem hiện trường...
Bộ não nửa tỉnh nửa mê nghĩ ngợi, Kỳ Hành Dạ đột nhiên cảm thấy tay mình chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo, trong chăn của mình, sờ thấy một thứ nhớp nháp lạnh lẽo.
Cậu đột nhiên ý thức được điều gì đó, cơ thể thon dài dưới chăn cứng đờ, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.
Kỳ Hành Dạ từ từ, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía bên kia chăn của mình.
Sau đó, cậu nhìn thấy, trong chăn bên cạnh mình, bộ xương máu me không có da thịt, đang dùng đôi mắt lồi ra đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào cậu, không biết đã tồn tại trong im lặng bao lâu rồi.
Và tay cậu, đang đặt trên bộ xương.
Kỳ Hành Dạ: “ … ”

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play