Các điều tra viên hành động nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã bao vây văn phòng thám tử ba lớp trong ba lớp ngoài bằng vật liệu đặc biệt, đảm bảo rằng trước khi quá trình tiêu diệt hạt ô nhiễm kết thúc, không một con côn trùng nào có thể bay ra khỏi khu vực nghi ngờ bị ô nhiễm.
Những vũ khí và thiết bị mà Kỳ Hành Dạ chưa từng thấy trước đây được mở ra từng thùng một trước mắt cậu, khiến cậu hoa cả mắt, vô thức cố gắng tiến về phía đó, muốn quan sát kỹ hơn.
Nhưng Thương Nam Minh đã bước tới, chặn cậu lại một cách không thương tiếc.
“Hiện tại, cậu nên lo lắng về những việc khác. Ví dụ như chính bản thân cậu.”
Trong lều phòng hộ hóa chất được dựng tạm thời, một nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ cẩn thận gỡ băng, chậm rãi và thận trọng như gỡ bom.
Kỳ Hành Dạ nhún vai, chống tay lên mặt, tò mò và dò xét nhìn xung quanh.
Đối với Kỳ Hành Dạ, người đã sống như một người bình thường 25 năm, những gì cậu thấy và nghe thấy đêm nay giống như một khe hở hé lộ ra thế giới mới.
Sau khi Minh Lệ Chi giúp cậu băng bó xong, cậu đã không còn để ý đến vết thương nhỏ này nữa. Là một thám tử tư nhận mọi loại công việc miễn là không vi phạm pháp luật, cậu không hề yếu đuối.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vết thương dưới lớp băng.
Nhưng ngay khi nhìn rõ, Kỳ Hành Dạ mở to mắt, kinh ngạc: “Hửm?”
Rõ ràng chỉ là vết bầm, nhưng chỉ sau một ngày, cổ tay đã chuyển sang màu đen đậm, dưới ánh đèn chớp tắt ánh lên màu đỏ máu.
Kinh khủng như thể chi bị hoại tử.
Ánh mắt Thương Nam Minh dần lạnh đi, nhân viên y tế cũng cứng đờ trước mặt Kỳ Hành Dạ, mọi người đều sững sờ.
Không chỉ Kỳ Hành Dạ, ngay cả những nhân viên y tế thường xuyên đối phó với những con quái vật dị hóa sau khi bị ô nhiễm cũng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Nói chung, sau khi bị bức xạ từ mục tiêu của vụ án ô nhiễm, người bị ô nhiễm sẽ nhanh chóng bị các hạt ô nhiễm xâm nhập, nuốt chửng các tế bào bình thường, thay đổi cấu trúc chuỗi DNA, đột biến vô trật tự, giết chết các tế bào cũ trong thời gian ngắn, các tế bào mới tùy ý thay đổi cơ thể con người, được tái cấu trúc bởi các gen biến đổi.
Giống như một đứa trẻ tùy ý vẽ nguệch ngoạc, sự dị hóa sau khi bị ô nhiễm là không thể đoán trước.
Và thô ráp.
Như những khối đồ chơi được ghép lại một cách tùy ý.
Tuy nhiên, hệ thống thần kinh vẫn kiên trì bảo vệ vì sự phân hóa cao độ. Điều này có nghĩa là người bị ô nhiễm cảm nhận rõ ràng tất cả những biến đổi của mình, họ phải tỉnh táo cảm nhận toàn bộ quá trình cơ thể mình thối rữa, da thịt bong tróc, xương cốt mọc dài, vặn vẹo kỳ quái.
Trong nỗi đau đớn kéo dài và dữ dội không thể chịu đựng được, người bị ô nhiễm buộc phải chứng kiến bản thân dần dần mất đi hình dạng con người.
Cuối cùng tinh thần sụp đổ, mất đi lý trí, hoàn toàn đọa hóa* thành quái vật.

Đoạ hoá*: sa đoạ hoá thành
Sau khi đọa hóa, họ không còn là con người nữa.
Mà là vật ô nhiễm từng là con người.
Khả năng khôi phục là rất khó.
Các nhân viên y tế đã nhìn thấy quá nhiều quái vật hình người, hầu hết chúng đều có hình dạng đáng sợ, xấu xí và hung dữ, khiến người ta buồn nôn, thương thay cho đồng loại.
Họ cứ nghĩ rằng sẽ không còn gì có thể khiến họ ngạc nhiên nữa.
Cho đến khi nhìn thấy các hạt ô nhiễm tập trung cao độ trên cổ tay Kỳ Hành Dạ.
Thiết bị phát ra âm thanh báo động đều đều, đèn đỏ trên màn hình nhấp nháy ngắn, sau khi báo động ô nhiễm, nó lập tức chuyển sang màu xanh, dưới sự chứng kiến của mọi người, vẽ ra một đường cong chưa từng có.
— Xuống dưới.
Ánh sáng xanh vượt qua đường cơ sở, uốn lượn xuống dưới.
Hệ số ô nhiễm, đang giảm.
Thậm chí đã đến mức thoát khỏi ô nhiễm. Sự khôi phục ô nhiễm không thể xảy ra đã trở thành hiện thực ngay trước mắt.
“ Cục trưởng Thương làm việc mười lăm năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng này.”
Nhân viên y tế không thể tin được: “Sau khi tiếp xúc gần với nguồn ô nhiễm, cậu ấy thực sự đã bị ô nhiễm. Nhưng các hạt ô nhiễm chỉ dừng lại trên bề mặt tiếp xúc, bị chặn lại bên ngoài, không thể tiếp tục xâm nhập vào bên trong, thậm chí không hề lan rộng. Và, các hạt trên bề mặt liên tục bị ăn mòn và biến mất.”
Làn da Kỳ Hành Dạ rất trắng, dù có phơi nắng cũng không thể rám nắng. Nhưng lúc này, nó chỉ càng làm nổi bật vết thương trên cổ tay thêm đáng sợ.
Lấy vùng đen đỏ đó làm trung tâm, màu đen cố gắng lan ra ngoài dọc theo mạch máu, nhưng bị chặn lại, nơi băng bó tạo thành một ranh giới rõ ràng.
Nó giống như những con kiến ​​trốn dưới tảng đá, sau khi băng được gỡ bỏ, màu đen lan dần dọc theo mạch máu, rút ​​lại thành một vùng đen đỏ đó. Dường như có vô số hạt đang di chuyển dưới da, lõm xuống rồi nhô lên. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nhưng những hạt này đang dần dần giảm đi.
Như thể các tế bào của chính Kỳ Hành Dạ đang loại bỏ các phân tử lạ, hung hãn giết chết và nuốt chửng các hạt, đồng hóa thành một thể.
Đối mặt với sự biến đổi trên cơ thể mình, Kỳ Hành Dạ không những không sợ hãi mà còn hứng thú muốn tiến lại gần quan sát, bị nhân viên y tế vội vàng ngăn lại.
Thương Nam Minh lại là người bình tĩnh nhất.
Vô tình nhìn thấy Kỳ Hành Dạ vào buổi sáng, hắn đã phát hiện ra hơi thở ô nhiễm đang dần tan biến trên người cậu, bây giờ chỉ là dùng dữ liệu giám sát để xác nhận kết luận của mình mà thôi.
“Cậu quan tâm đến ô nhiễm?”
Cuối cùng hắn cũng cử động, kéo ghế ngồi đối diện Kỳ Hành Dạ, hỏi một cách thờ ơ: “Người dân bình thường không nên chạm vào ô nhiễm, tôi chưa thấy ai sau khi tiếp xúc với các sự kiện liên quan đến ô nhiễm mà vẫn có thể vui vẻ hạnh phúc. Bây giờ cậu vẫn còn kịp để kìm nén sự tò mò của mình, quay trở lại “Xét đến thể chất đặc biệt của cậu, việc khôi phục không phải là khó, Cục Điều tra Đặc Biệt sẽ chịu trách nhiệm điều trị cho cậu mọi chi phí y tế và tổn thất thu nhập đều được bao gồm, hãy yên tâm.”
Thương Nam Minh quan sát tỉ mỉ, cân nhắc tất cả những chi tiết nhỏ nhặt mà Kỳ Hành Dạ quan tâm.
“Sau đó, khi mặt trời mọc trở lại, cậu sẽ quay trở lại cuộc sống hàng ngày của mình, tiếp tục làm thám tử của cậu. Cậu có rất nhiều bạn bè, hàng xóm láng giềng, đủ mọi tầng lớp xã hội, đều coi cậu như anh em, coi như người nhà. Tính cách và năng lực của cậu đủ để cậu sống tốt cả đời này.”
Thương Nam Minh có tư thế rất tốt, khi ngồi, lưng vẫn thẳng như tùng, bộ đồng phục ôm sát lộ ra những cơ bắp săn chắc, cơ thể được rèn luyện cường độ cao quanh năm mang đến cảm giác áp bức khủng khiếp.
Nhưng, có lẽ vì sự bình tĩnh khi hắn hơi cúi đầu, Kỳ Hành Dạ lại có ảo giác rằng hắn không phải đang nói với tư cách Cục Điều tra Đặc Biệt, mà là đang chân thành khuyên nhủ với tư cách một người bạn.
Đó chắc chắn là một con đường an toàn và hạnh phúc.
Quên đi mọi chuyện xảy ra đêm nay, quay trở lại đám đông, chấp nhận sự bảo vệ trong bóng tối của Cục Điều tra Đặc Biệt.
Có lẽ, trong một đêm nào đó trong tương lai, cậu sẽ nhớ lại trải nghiệm này, hối tiếc và tiếc nuối.
Nhưng ít nhất vẫn còn sống — hạnh phúc, an toàn. Không phải đối phó với những con quái vật đáng sợ và nguy hiểm, cũng không phải lo lắng liệu mình có chết trong một lần ô nhiễm nào đó hay không.
Nhân viên y tế có vẻ do dự, muốn nói lại thôi.
Thương Nam Minh liếc nhìn một cách bình tĩnh, nhân viên y tế lập tức cúi đầu tiếp tục xử lý vết thương.
Hắn kiên nhẫn và im lặng chờ đợi câu trả lời của Kỳ Hành Dạ.
Trên khuôn mặt Thương Nam Minh, Kỳ Hành Dạ không tìm thấy bất kỳ cảm xúc nào bị lộ ra, không thể phán đoán được câu trả lời mà đối phương mong đợi là “có” hay “không”.
Như một bức tượng điêu khắc.
Kỳ Hành Dạ chống tay lên mặt, cậu vẫn đang cười, như thể người bị ô nhiễm không phải là cậu, không có gì có thể khiến cậu sợ hãi.
Sau đó, cậu cúi đầu nhìn cổ tay của mình.
Thương Nam Minh nhíu mày, nhưng nghe thấy nhân viên y tế đột nhiên kêu lên kinh ngạc.
“Giá trị đang giảm nhanh hơn.”
“Các hạt ô nhiễm đang biến mất, làm sao có thể?”
Thương Nam Minh nhìn chằm chằm vào cổ tay Kỳ Hành Dạ, đột ngột đứng dậy làm đổ ghế, sải bước về phía cậu.
Vết thương đen đỏ đang nhanh chóng biến mất, nhạt đi một bậc chỉ trong nháy mắt, những hạt lăn tăn dưới da như tàn quân bại tướng bị bao vây, từng bước rút lui.
Chưa đầy mười giây, chúng đã bị dập tắt hoàn toàn. Trên da chỉ còn lại một mảng trơn nhẵn.
Thiết bị phát ra âm thanh “bíp—” đều đều và kéo dài.
Màn hình hiển thị, hệ số ô nhiễm của Kỳ Hành Dạ… đã về 0.
Chữ màu xanh lá cây to đập vào mắt mọi người, khuấy động sóng gió trong lòng họ.
Và tất cả những gì Kỳ Hành Dạ làm chỉ là im lặng nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình.
Cậu nhấc mí mắt, ngẩng đầu nhìn Thương Nam Minh: “Lời đề nghị của Thương trường quan dường như không có gì hấp dẫn đối với tôi.”
“Anh xem, không cần các anh, tôi tự mình cũng có thể hồi phục.”
Cậu đưa cổ tay đã hoàn toàn không còn thấy dấu vết bị thương cho Thương Nam Minh xem, nói một cách thản nhiên: “Đã nói rồi, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.”
Thương Nam Minh vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Nhưng các nhân viên y tế nhìn chằm chằm vào Kỳ Hành Dạ với ánh mắt cuồng nhiệt, điên cuồng muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Họ ngay lập tức nhận ra giá trị to lớn của Kỳ Hành Dạ.
Đây là sự khôi phục ô nhiễm chưa từng có, nếu nó trở thành bình thường, vậy thì những người bị ô nhiễm dị hóa thành quái vật cũng có hy vọng được cứu trở lại! Đây là giá trị của hàng ngàn, hàng vạn sinh mạng.
“Cục trưởng Thương…”
Nhân viên y tế không nhịn được tiến lên một bước: “Kỳ Hành Dạ tiên sinh rất quan trọng. Viện Khoa học nhất định muốn biết nguyên nhân.”
Kỳ Hành Dạ mỉm cười nhìn Thương Nam Minh, phản ứng của nhân viên y tế và hướng đi của tình huống hiện tại hoàn toàn nằm trong dự đoán của cậu. Điều duy nhất còn lại là thái độ của Thương Nam Minh.
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Thương Nam Minh cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng.
“Cậu muốn gì?”
Hắn nhìn Kỳ Hành Dạ, bình tĩnh và chắc chắn: “Cậu cố ý, thám tử Kỳ Hành Dạ. Cậu đang đợi, đợi tôi chủ động lên tiếng.”
Trong cuộc đàm phán, ai chủ động, người đó thua.
Nhà cái nắm quyền chủ động.
Nhân viên y tế kinh ngạc.
Nhưng giữa vòng vây của các thiết bị, Kỳ Hành Dạ thong thả ngồi trên bàn mổ, lắc lư đôi chân dài, ánh đèn trắng lạnh chiếu vào người cậu, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười giữa ánh sáng và bóng tối, dường như bị cắt ra như một con dao mổ lạnh lẽo và sắc bén.
Hai người, một ngồi một đứng, một người cười nhàn nhã, một người trầm tĩnh uy nghiêm, nhưng lại căng thẳng như dây đàn, bầu không khí ngưng đọng, căng thẳng đến mức chỉ cần chạm nhẹ là nổ tung, ngay cả nhiệt độ cũng nhanh chóng giảm xuống.
Im lặng như chết.
Mọi người đều nín thở không dám lên tiếng, ánh mắt căng thẳng di chuyển qua lại giữa hai người.
“Vậy lá bài này có đủ để đàm phán với anh không? Cục trưởng Thương.”
Kỳ Hành Dạ nghiêng người về phía trước, khi đến gần Thương Nam Minh, cậu ngước mắt nhìn từ dưới lên, khóe môi dần dần nở nụ cười. Như một thợ săn đang thu lưới.
Thương Nam Minh cúi đầu, nhìn thấy những thay đổi nhỏ trên nét mặt Kỳ Hành Dạ. ( truyện trên app T Y T )
Hắn biết, Kỳ Hành Dạ đang tính kế anh, dẫn dắt anh bước vào cái bẫy này.
Nhưng đây là một âm mưu không thể từ chối, dù có nhìn thấu cũng phải bước vào.
Ánh mắt nóng bỏng của các nhân viên y tế như muốn xuyên thủng Thương Nam Minh, nếu không phải vì quyền hạn, họ hận không thể thay anh đồng ý ngay bây giờ.
Thương Nam Minh cũng rất rõ ràng về giá trị của Kỳ Hành Dạ.
Điều duy nhất hắn không rõ là — màn trình diễn và hồ sơ của Kỳ Hành Dạ đều chứng minh rằng đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với ô nhiễm, trước đó hoàn toàn không biết gì. Vậy thì cậu rốt cuộc làm sao trong thời gian ngắn như vậy mà biết được ảnh hưởng của mình đối với các hạt ô nhiễm?
Một đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời, bỗng chốc biến thành người khổng lồ. Có thể sao?
“Cậu muốn gì?”
Thương Nam Minh cuối cùng cũng nhượng bộ.
Các cơ bắp đang căng cứng trong bí mật của Kỳ Hành Dạ cũng thả lỏng.
Cậu thong thả lắc lư đôi chân dài, cười nói: “Cục trưởng Thương trong lòng đã có đáp án rồi, phải không?”
“Tôi muốn một cơ hội tham gia vụ án — không phải là người quan sát được bảo vệ bên ngoài, mà là người tham gia, có tư cách và quyền hạn giống như các điều tra viên.”
Ánh mắt Kỳ Hành Dạ dần lạnh lùng, nụ cười biến mất: “Anh ta không phải là vật ô nhiễm, anh ta là khách hàng của tôi, trước khi chết đã giao phó mạng sống và sự thật cho tôi, tôi là hy vọng cuối cùng của anh ta. Đây là vụ án ủy thác của tôi, tôi muốn kết thúc nó.”
“Tôi muốn, sự thật về ô nhiễm.”
Không ai ngờ rằng Kỳ Hành Dạ sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, mọi người đều bất ngờ mở to mắt, kinh ngạc nhìn cậu.
Tiền bạc, danh tiếng, địa vị...
Kỳ Hành Dạ nắm trong tay lá bài mạnh nhất, rõ ràng có thể yêu cầu mọi thứ thành công trong mắt người đời, nhưng lại tự kéo mình vào công việc nguy hiểm và cam chịu khổ cực. Tại sao vậy chứ?
Kỳ Hành Dạ nhún vai, trong nháy mắt, lại khôi phục vẻ ngoài ngây thơ vô hại, cười hì hì nói: “Tôi đã nhận tiền đặt cọc của người ta rồi mà, làm người thì quan trọng nhất là chữ tín.”
Phó cục trưởng: “... Có thể hỏi tiền đặt cọc là mấy triệu không?”
Đáng để cậu liều mạng như vậy sao?
Kỳ Hành Dạ: “Cũng chỉ chưa đến mười triệu. Hai trăm đồng.”
Phó cục trưởng: “ ...”
Cậu ta thốt lên: “Đây chắc chắn là hai trăm đồng đáng giá nhất mà khách hàng của cậu từng bỏ ra trong đời.”
Kỳ Hành Dạ ngẩng cao đầu tự hào: “Cảm ơn đã khen ngợi.”

Cậu sải bước chân dài nhảy xuống bàn mổ, nhét một tấm danh thiếp cho phó cục trưởng, nói một cách chân thành: “Không lừa dối trẻ con hay người già, định giá hợp lý, ủy thác chắc chắn hoàn thành, đảm bảo hài lòng, có nhu cầu hãy ủng hộ công việc thám tử~”
Phó cục trưởng bị chào hàng một cách khó hiểu: “?”
Lần đầu tiên gặp người như thế này tại hiện trường ô nhiễm, không những không sợ mà còn làm ăn với điều tra viên??
Phó cục trưởng nhìn Kỳ Hành Dạ đang phát danh thiếp khắp nơi, mơ hồ cảm thấy như nhìn thấy cái đuôi đang vểnh lên cao và lắc lư sau lưng cậu.
Cậu ta chợt thốt lên: Người này có biết mình đang mặc cả với ai không? Có nhận thức được sự nguy hiểm của ô nhiễm hay không?
Thương Nam Minh lại nở một nụ cười.
Thoáng qua rồi biến mất.
“Được.”
Hắn bình tĩnh nói: “Vụ án số hiệu CB0739, cho cậu quyền hạn tham gia toàn bộ quá trình. Cho đến khi vụ án kết thúc, cậu sẽ hành động cùng tôi.”
Phó cục trưởng kinh ngạc: “Cục trưởng.”
Kỳ Hành Dạ mỉm cười chắp tay sau lưng, giả vờ cởi mũ, cúi người chào Thương Nam Minh một cách lịch sự và khoa trương: “Vậy xin được chỉ giáo nhiều hơn, Cục trưởng Thương.”
Nhưng khi cậu đứng thẳng dậy: “Vậy, tài liệu vụ án ở đâu? Tiến độ thế nào rồi? Ô nhiễm là gì, có ai có thể nói cho tôi biết không?”
Phó cục trưởng còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Hành Dạ đã nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc: “Không phải nói ô nhiễm chưa kết thúc sao? Vậy các anh còn chần chừ gì nữa, thời gian không chờ đợi ai, mau chóng làm việc.”
Các điều tra viên đột nhiên cảm thấy người trước mặt họ là một Thương Nam Minh khác.
Không giống như một người dân bình thường vừa được cấp quyền hạn, mà giống như một vị trưởng quan quen ra lệnh... thám tử tư bây giờ đã đạt đến trình độ này rồi sao?
Mọi người đều thán phục.
Thương Nam Minh: “Đưa cậu ấy đi làm quen với vụ án.”
Phó cục trưởng lập tức đưa Kỳ Hành Dạ rời đi.
Có điều tra viên nhìn bóng lưng Kỳ Hành Dạ, không phục hỏi Thương Nam Minh: “Cục trưởng, cậu ta chỉ là một thám tử tư, lại còn chưa từng chính thức tham gia vụ án lớn nào, hồ sơ của cậu ta toàn là tìm mèo tìm chó, thậm chí không tính là vụ án! Một người dân bình thường, sao ngài có thể cho cậu ta tham gia vào công việc của Cục Điều tra Đặc biệt được chứ?”
“Các điều tra viên được đào tạo nghiêm ngặt cũng có tỷ lệ tử vong cao, huống chi là một người bình thường? Nếu cậu ta chết thì sao? Nếu cậu ta kéo chân người khác, dẫn đến cái chết của chúng ta thì sao?”
Bầu không khí vừa dịu đi, lập tức căng thẳng trở lại.
Chỉ có một người đặt câu hỏi.
Nhưng trong số những điều tra viên khác đang cúi đầu im lặng, không ít người cũng không phục.
Việc tuyển chọn điều tra viên cực kỳ nghiêm ngặt, những người được chọn vào đội cơ động 1 lại càng là những người xuất sắc nhất trong số đó. Họ đi theo Thương Nam Minh, nhưng không thể chấp nhận một người bình thường — họ không quen biết Kỳ Hành Dạ, càng không thể tin tưởng cậu.
Làm sao họ biết được liệu Kỳ Hành Dạ có hại chết họ, khiến nhiệm vụ thất bại hay không?
Thương Nam Minh chỉ bình tĩnh ngẩng đầu, liếc nhìn người đó: “Cậu lấy tư cách gì mà chất vấn tôi?”
Khí thế của điều tra viên lập tức tan biến, xấu hổ cúi đầu: “Xin lỗi, Cục trưởng Thương. Tôi không nên..."
“Thứ nhất, thể chất của cậu ấy đặc biệt, là sự khôi phục ô nhiễm chưa từng có. Kể từ khi thành lập Cục Điều tra Đặc Biệt đến nay, trong hàng nghìn vụ án ô nhiễm, cậu ấy là người tiếp xúc gần đầu tiên có ô nhiễm bằng 0."
Thương Nam Minh lại đưa ra câu trả lời nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Thứ hai.”
Hắn dừng lại một chút, cầm lấy chồng tài liệu mà phó cục trưởng vừa đưa lên, đặt lên bàn mổ mà Kỳ Hành Dạ vừa ngồi, gõ nhẹ hai cái.

“Trong trường hợp không có bất kỳ thông tin tình báo, thông tin, hỗ trợ kỹ thuật nào, cậu ấy đã tự mình, một mình, sắp xếp được phần lớn sự thật của vụ án ô nhiễm này và tìm ra đường lây lan ô nhiễm. Tiến độ vụ án của cậu ấy đã đạt 86%.”
Thương Nam Minh bình tĩnh hỏi: “Chiến đấu đơn độc, ai trong số các cậu có tiến độ vượt qua cậu ấy?”
Như một cái tát giáng vào mặt người chất vấn.
Mọi người đều ngạc nhiên và không thể tin được, vội vàng xem chồng tài liệu đó.
Đó là thứ mà phó cục trưởng tìm thấy trong văn phòng thám tử, anh ta lập tức nhận ra tầm quan trọng của nó, vì vậy đã đưa cho Thương Nam Minh.
Cũng chính vì nhìn thấy nó, Thương Nam Minh quyết định cho Kỳ Hành Dạ tham gia vụ án.
Trong đó bao gồm tất cả các ghi chú mà Kỳ Hành Dạ đã ghi lại kể từ khi khách hàng đến thăm, nét bút nguệch ngoạc và lộn xộn, nhưng không thể che giấu được mạch suy nghĩ rõ ràng và chặt chẽ, gỡ rối từ những cuộc phỏng vấn cư dân phức tạp và vụn vặt tại hiện trường, chỉ ra điểm kết thúc khả dĩ nhất.
Bên trong còn kẹp một tấm bản đồ, là lộ trình chạy trốn của khách hàng trước khi chết, hoàn toàn trùng khớp với tình hình mà các điều tra viên nắm được.
Bị giới hạn bởi phạm vi thông tin, Kỳ Hành Dạ, người hoàn toàn không biết gì về ô nhiễm, đã không thể suy luận ra sự thật cuối cùng, do đó tiến độ bị tụt lại phía sau Cục Điều tra Đặc Biệt.
Nhưng những điều tra viên này đều có thể nhìn ra, đó là bởi vì họ có lợi thế về khả năng thu thập thông tin tình báo và tính chuyên nghiệp.
Nếu Kỳ Hành Dạ có được nền tảng cơ bản giống như họ...
Không ít người có ánh mắt phức tạp, cảm xúc lẫn lộn.
Kỳ Hành Dạ và phó cục trưởng đi qua hiện trường bận rộn và trật tự, hướng về phía xe chỉ huy hiện trường.
Nó đã khó có thể được gọi là xe nữa, mà là một căn cứ di động, được trang bị tất cả các loại vũ khí và ứng dụng công nghệ, lớn hơn chiếc xe RV lớn nhất trên thị trường một vòng, lớp sơn màu đen che giấu nó trong màn đêm, im lặng đứng sừng sững.
Phó cục trưởng chào hỏi các điều tra viên đang canh gác.
Việc cấp quyền hạn cho Kỳ Hành Dạ đã được thông báo qua radio cho tất cả nhân viên tại hiện trường, thông báo rằng cậu sẽ hành động cùng với tư cách là cố vấn tạm thời của vụ án này, với tư cách là người tiếp xúc gần, cung cấp thêm manh mối để bắt giữ vật ô nhiễm  đang lẩn trốn.
“Khách hàng của cậu là người bị ô nhiễm đầu tiên trong vụ án CB0739, tính cả thi thể và vật ô nhiễm  được tìm thấy trong nhà cậu, một số ô nhiễm vật bị anh ta ô nhiễm đều đã được kiểm soát. Nhưng vấn đề là, nguồn ô nhiễm ban đầu, tức là con quái vật đã ô nhiễm khách hàng của cậu, vẫn đang lẩn trốn.”
Là phó cục trưởng của Thương Nam Minh, Phong Ánh Đường phụ trách tất cả việc thực hiện và thi hành cụ thể theo lệnh của trưởng quan, công việc giới thiệu tình hình vụ án cho Kỳ Hành Dạ đương nhiên cũng thuộc về cậu ta.
“Nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là tìm ra nguồn ô nhiễm CB0739, ngăn chặn nó tiếp tục lan truyền ô nhiễm, gây nguy hiểm cho người dân.”
Kỳ Hành Dạ gật đầu lắng nghe chăm chú, nhưng khi Phong Ánh Đường nghiêng người mời cậu lên xe cùng, cậu lại xua tay: “‘Anh lên trước đi, lát nữa tôi sẽ lên.”
Phong Ánh Đường: “?”

Cậu ta nhìn Kỳ Hành Dạ từ trên xuống dưới hai lần, vẫn gật đầu, tôn trọng quyền tự do cá nhân không hỏi thêm, chỉ nói: “Năm phút.”
Kỳ Hành Dạ nhìn trái nhìn phải xác nhận không có ai khác, lập tức thở dài một hơi, cả người đều xụi lơ, dựa vào thân xe mới có thể đứng vững.
Cậu ôm lấy trái tim đang đập loạn nhịp, cảm thấy mình thật sự là liều lĩnh.
Thật sự dám đàm phán với một tổ chức trông nguy hiểm như vậy!
Và vấn đề quan trọng nhất là — cậu thực sự không có lá bài tẩy nào cả, tất cả đều là giả vờ.
Kỳ Hành Dạ hoàn toàn không hiểu về ô nhiễm, nhân viên y tế hoang mang, cậu còn hoang mang hơn cả nhân viên y tế.
Cậu không hiểu thể chất của mình rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra nữa, cũng không rõ trong “giấc mơ” rốt cuộc đã áp chế vật ô nhiễm như thế nào.
Nhưng cậu rất rõ ràng, thể chất đặc biệt giống như trẻ con ôm vàng đi chợ. Không nắm quyền chủ động, dùng “lá bài tẩy” để kiềm chế Cục Điều tra Đặc Biệt, ai biết kết cục của cậu sẽ ra sao?
Để mặc cho người ta định đoạt, giao mạng sống cho người ta. Sau đó ngây thơ hy vọng mọi người đều là người tốt bụng, cùng nhau nắm tay chơi trò chơi gia đình sao?
Nếu thực sự bị loại trừ, đến một ngày nào đó chết như thế nào cũng không biết.
Vì vậy, Kỳ Hành Dạ liều mạng, đánh cược một ván cờ trên dây.
Ủy thác? Sự thật? Không.
Cậu chỉ đang cố gắng cứu lấy mạng sống của mình khi đối mặt với cỗ máy vũ trang khổng lồ và bí ẩn.
May mắn thay, cậu đã thắng cược.
Lừa được Thương Nam Minh, dành cho mình quyền chủ động nắm giữ mạng sống.
“Thật quá kích thích…”
Kỳ Hành Dạ lẩm bẩm, vịn vào thân xe gắng gượng đứng thẳng người, đợi cho đến khi nhịp tim cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mới hít sâu một hơi, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, ung dung bước lên xe chỉ huy.Nhưng cậu không thấy, ở phía bên kia của chiếc xe, một bóng người cao lớn đang khoanh tay im lặng đứng đó.
Thương Nam Minh nhếch mép, mỉm cười.
Quay người rời đi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play