Edit: Dứa đại ca
Úc Bạch chớp chớp mắt, cậu thật sự không thể tin được Mạc Hi lại đồng ý với cậu dễ dàng như vậy, cậu luôn cảm thấy tên đàn ông mạnh mẽ lại bá đạo này sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình như vậy, cho nên cậu mới nghĩ đến việc năn nỉ ỉ ôi làm nũng xem sao, không ngờ thế mà lại thành công dễ dàng như vậy.
Mạc Hi nhéo nhéo cái má của thú nhân nhỏ nhà mình, cảm giác khi chạm vào thật sự rất tuyệt vời. Nhìn thú nhân nhỏ trừng lớn đôi mắt xanh biếc nhìn mình, hắn càng cảm thấy không ai có thể so sánh được với thú nhân nhỏ này. Bản thân giống như đã thích thú nhân nhỏ này rất nhiều năm rồi, cho nên tình yêu sâu đậm này đã dần chuyển hóa thành một tình yêu vô cùng bền chặt dưới sự lắng đọng của thời gian, khiến hắn hận không thể từng giây từng phút đều được ở bên thú nhân nhỏ này.
Hắn nhìn chằm chằm vào thú nhân nhỏ vẫn còn đang vui vẻ này. Trên khuôn mặt quen thuộc ấy không còn vẻ kiêu căng và phóng túng như trước kia nữa, cậu đã không còn giống như trước đây nữa. Nghĩ đến đây, Mạc Hi khẽ hôn lên trán của thú nhân nhỏ, hắn vứt bỏ hết những suy nghĩ viển vông trong đầu ra. Gần đây hắn mới gặp được thú nhân nhỏ này, sao có thể thích cậu nhiều năm như vậy được? Cái thích của hắn từ lâu đã nghèo nàn như thế rồi, sao hắn có thể nói đến tình yêu được?
Úc Bạch hoàn toàn không chú ý đến sự phức tạp và cảm xúc lắng đọng trong mắt của Mạc Hi. Ngay lúc Úc Bạch ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạc Hi, người đó trong chớp mắt đã sắp xếp lại cảm xúc của mình, lúc này hắn lại Mạc Hi lạnh lùng, thậm chí có chút quyến rũ tà mị kia. Hắn sẽ không bị những cảm xúc không cần thiết đó ảnh hưởng đến, cho nên khi hắn đối mặt với Úc Bạch cũng sẽ hoàn toàn không để xảy ra bất kỳ sai lầm gì. 
“Vậy bây giờ em đi thu dọn đồ đạc một chút đi, có lẽ sáng mai chúng ta sẽ phải lên đường rồi.” Mạc Hi xoa đầu của Úc Bạch, nhưng vẫn không nhịn được sự cám dỗ của đôi tai mèo, hắn lại nhéo nhéo một chút, dáng vẻ này của Úc Bạch thật sự khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Úc Bạch có chút hưng phấn muốn rời khỏi giường, nhưng chớp mắt cậu vừa muốn nhấc chăn lên thì cứng đờ người lại, cậu cau mày, khuôn mặt thanh tú nhăn lại như cây súp lơ, đôi mắt to màu xanh biếc đáng thương nhìn về phía Mạc Hi: “Tôi không có quần áo để mặc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play