Edit: Dứa đại ca
Mạc Hi nghiêng đầu liếc nhìn thú nhân kia một cái, trong đôi mắt màu nâu chợt hiện lên sự đe dọa và khinh thường: “Những người đó thì có liên quan gì đến chúng ta? Moore, có phải cậu lo quá nhiều rồi không?”
Moore mỉm cười, nhìn qua hình như cũng không hề quan tâm đến sự đe dọa của Mạc Hi. Ngay từ nhỏ mối quan hệ của hai người bọn họ đã rất tốt rồi, nếu không anh cũng sẽ không hề e ngại gì mà trêu đùa Mạc Hi như vậy. Trong bộ lạc ai cũng đều biết Mạc Hi là kẻ lạnh lùng vô tình, đối xử với bất cứ thú nhân nào cũng đều không hề có lòng thương xót. Cho nên đây cũng là lý do mà anh cảm thấy rất khó hiểu không biết vì sao Mạc Hi lại đối xử tốt với thú nhân nhỏ này như vậy.
Úc Bạch dựa nửa người vào giường, cái miệng nhỏ cắn từng miếng bé trái cây Mạc Hi vừa mới đưa cho mình, ăn nửa ngày mới xoa dịu được cái bụng đang nóng bừng của mình. Thật sự là mấy ngày nay cậu đều thấy rất đau khổ, đầu tiên là bị ngang ngược đè ra làm, sau đó lại phát sốt vì miệng xvết thương không được xử lý đúng cách. Từ hôm đó đến nay cậu luôn trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, thật sự không có thời gian để ăn bất cứ thứ gì cả.
Mạc Hi nhìn thú nhân nhỏ nhà mình phồng hai bên má lên giống như một con hamster nhỏ đáng yêu, mặc dù hắn chưa bao giờ nuôi một con vật nhỏ không có chút năng lực chiến đấu nào như vậy, và cũng chỉ có một vài giống cái trong bộ lạc mới thích, nhưng nếu đổi thành thú nhân nhỏ nhà hắn thì sẽ khác, hắn thật sự rất thích dáng vẻ này của thú nhân nhỏ của mình.
Nghĩ như vậy, hắn đưa tay sờ lên đầu của Úc Bạch, nhẹ nhàng xoa tóc của cậu: “Còn muốn nữa không? Ở đây vẫn còn rất nhiều.” Hắn vừa nói vừa cầm lấy một chiếc hộp nhỏ trên bàn ở bên cạnh lên, bên trong chứa đầy những loại quả nho nhỏ không biết tên giống với quả Úc Bạch đang cầm trên tay, màu sắc rực rỡ, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy thèm ăn.
Úc Bạch ngoan ngoãn gật đầu, duỗi tay cầm lấy một quả từ bên trong ra. Cậu chợt nhớ đến tối qua người này vẫn luôn chăm sóc cho mình, trong lòng có hơi băn khoăn cho nên lại cầm thêm một quả khác ra, đưa đến trước mặt Mạc Hi. Cậu có hơi ngại ngùng, ngay cả hai cái tai mèo cũng run run lên: “Anh cũng ăn đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT