Edit: Dứa đại ca
Từ sau khi mua quyển sách kia về, Úc Bạch bắt đầu tận tâm làm theo hướng dẫn trong sách, đáng tiếc nam chính đại nhân bên ngoài vẫn không hề có động tĩnh gì.
Tối hôm nay, Úc Bạch nằm trên giường cảm thấy vô cùng buồn bã, chưa đợi cậu hết buồn xong thì đột nhiên nhớ đến một chuyện phiền lòng khác khiến tinh thần hỗn loạn.
Mấy ngày nay cậu vẫn luôn bận rộn lấy hài lòng nam chính nên quên mất một chuyện quan trọng. Căn cứ theo hướng đi của cốt truyện, bố của nam chính gần đây sẽ qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi do say rượu, mà mẹ anh sẽ không nhận anh về vì bà đã lập gia đình riêng và còn phải chăm sóc cho người chồng hiện tại.
Thế là nam chính một mình khổ sở trở về nhà, trên đường bị tên trộm cướp làm bị thương ở tay phải đưa vào bệnh viện, cô đơn một mình như vậy. Cho nên anh thề rằng sẽ không bao giờ có người thân nào xứng đáng để anh tin tưởng, từ đó thuận lợi hắc hóa.
Úc Tiểu Bạch tan nát cõi lòng, cậu quên mất, cậu thế mà lại quên mất, a a a!
Úc Bạch: Hệ thống à, hệ thống ơi, bố của Thẩm Hoài qua đời khi nào vậy?
Hệ thống: Ký chủ, chính là hôm nay.
Úc Bạch im lặng mất hai giây, đại não điên cuồng spam, cậu không thể bỏ lỡ, không thể bỏ lỡ được…
Vừa lúc điện thoại vang lên, cậu ngơ ngác nhấc máy: “Ừm, xin chào. Tôi là Úc Bạch, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Đầu bên kia điện thoại không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng gió rít gào. Một lúc sau, giọng nói có hơi say của Thẩm Hoài mang theo gió lạnh thấu xương từ bên kia điện thoại vang lên: “Gọi nhầm.” Nói xong thì cúp điện thoại. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Úc Bạch liếc mắt nhìn điện thoại rồi đột nhiên đứng dậy, cầm áo khoác chạy ra ngoài. Một đường suôn sẻ chạy ra khỏi nhà, tiếp tục chạy như điên, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ. Vãi, sao Thẩm Hoài lại gọi điện thoại cho ông đây vậy? Anh sẽ không vì bị đả kích muốn tự sát thay vì muốn hắc hóa đó chứ!
Cậu vừa chạy vừa điên cuồng gọi hệ thống: Mày mau cho tao biết vị trí của Thẩm Hoài nhanh! Anh ta muốn chết thì tao phải làm sao bây giờ?
Hệ thống tỏ vẻ, tất cả trợ giúp bên ngoài đều cần tiêu hao điểm, bao gồm cả định vị.
Úc Bạch trợn trắng mắt, dứt khoát nói: “Mau báo vị trí cho tao, muốn trừ bao nhiêu thì trừ.” ( truyện trên app T Y T )
Lúc nghe thấy trên sân thượng, Úc Bạch không khỏi run rẩy, lập tức bước nhanh hơn. Đợi đến lúc chạy đến sân thượng, cậu đã thở hồng hộc rồi.
Vừa thầm chửi cơ thể này vô dụng, nếu là trước kia dù có chạy năm nghìn mét, cậu cũng không có vấn đề gì. Vừa căng thẳng nhìn về phía lan can trên sân thượng, cậu nhìn thấy Thẩm Hoài vẫn ổn thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thẩm Hoài híp mắt nhìn về phía lối vào, quần áo của Lâm Úc Bạch có chút nhăn, tóc cũng rối bù, một bên dây giày vẫn chưa được buộc lại. Trên mặt chảy mồ hôi do vừa vận động mạnh, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng từng mảng.
Nhìn một cái là biết đối phương vội vàng chạy đến, anh đáng để cậu quan tâm như vậy hay sao? Không biết tại sao anh lại muốn cười, nhưng anh lại không làm như thế.
Úc Bạch tức muốn hộc máu chạy đến bên người anh, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi. Người ta mới mất bố, cậu mắng anh thì cũng không tốt lắm. Bối rối một lúc, Úc Bạch muốn dẫn nam chủ đại nhân đi xuống.
“Không.” Thẩm Hoài nắm lấy lon bia trong tay, cúi đầu nói: “Tôi không muốn đi xuống.”
Úc Bạch không còn cách nào khác mà cũng không khuyên ngăn được anh, cậu đành phải cầm một lon bia lên nói: “Tôi uống với cậu.”
Thẩm Hoài bất ngờ nhìn cậu một cái, chậm rãi nói: “Cậu đến đây khiến tôi cảm thấy rất ngạc nhiên. Tôi vẫn luôn cho rằng tình cảm trên thế giới này thật nông cạn cũng rất nhàm chán. Những lời hứa hẹn mãi mãi bên nhau chẳng bao giờ thành hiện thực, nếu không tại sao họ có thể ly hôn chứ.”
Úc Bạch uống chút bia, lúc này đầu óc có chút mơ màng, nhưng cậu vẫn nhận ra bọn họ trong miệng Thẩm Hoài là đang chỉ bố mẹ anh.
“Cho nên tôi cũng không hiểu cũng không tin tình cảm của cậu dành cho tôi. Nhưng hôm nay người đàn ông đó đã chết, đám tang của ông ta được người bên đó tổ chức, tôi cũng không đến nhìn ông ta. Mà người phụ nữ đó cũng đã có gia đình mới của riêng mình, chỉ còn một mình tôi ở đây.”
“Không biết có phải do đột nhiên cảm thấy mình không có nơi nào để đi hay không, tôi đứng ở chỗ này, mà người duy nhất tôi có thể nói chuyện lại chỉ có cậu.”
“Giống như có một khoảng trống trong trái tim, tôi không biết làm cách nào để lấp đầy nó.”
Thẩm Hoài hờ hững nói ra những lời này, trên môi anh nở một nụ cười nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện của người khác.
Sau đó anh cười nói: “May cậu đã đến rồi.”
Úc Bạch mở to hai mắt nhìn anh, cậu đột nhiên đưa tay xoa xoa lưng anh, nhỏ giọng nói: “Thẩm Hoài, cậu đừng buồn.”
Thẩm Hoài bình tĩnh nhìn cậu, đột nhiên anh nắm lấy cằm dưới của cậu, một nụ hôn mang theo men say đột nhiên đánh úp đến.
Đầu óc bị cồn ăn mòn của Úc Bạch không có chút phản ứng nào cho dù bị rơi vào nụ hôn sâu, hơi thở dồn dập, lý trí cũng không biết bay đến đâu rồi.
Giữa lúc hốt hoảng, cậu nghe thấy Thẩm Hoài nhỏ giọng nói: “Lâm Úc Bạch, hình như tôi có chút thích cậu rồi.”