Edit: Dứa đại ca
Hai tay Mộ Tử Hiên vòng qua ôm lấy Úc Bạch, hắn siết chặt người kia vào trong lòng. Hắn gần như có chút tay chân luống cuống, thậm chí là hoàn toàn không biết phải đối mặt với người này như thế nào. Ngọn lửa sinh mệnh trong người cậu đang dần vụt tắt, mà hắn lại chẳng thể làm được gì cả.
Úc Bạch khó khăn ho khan hai tiếng, một ít tơ máu rỉ ra từ khóe miệng của cậu chảy xuống dưới rồi lập tức được Mộ Tử Hiên lau đi. Úc Bạch lại một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của người đàn ông này. Khi còn ở thế giới võ hiệp, hắn cũng từng có biểu cảm u ám như vậy, muốn giữ cậu lại nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào để giữ được cậu.
Trong cơn hoảng loạn, Mộ Tử Hiên chỉ có thể ôm chặt lấy Úc Bạch, thì thầm nói: “Đừng chết… Xin anh, đừng chết… Nếu anh đi rồi thì em biết phải làm sao đây…” Hắn sợ người này sẽ rời đi, người này là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của hắn. Nếu cậu rời đi thì cả thế giới này cũng nên chôn cùng với Úc Bạch. Hắn nói được thì sẽ làm được!
Úc Bạch nắm lấy bàn tay của Mộ Tử Hiên nhưng cậu lại chẳng biết phải an ủi hắn như thế nào. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng được sinh mệnh của mình đang dần cạn kiệt. Cậu lại sắp phải rời khỏi thế giới này, bỏ lại nam chính để một mình đi tiếp đến thế giới cuối cùng kia, để lại một mình nam chính ở thế giới này chịu đựng trăm năm cô độc.
Ánh mắt của Mộ Tử Hiên mờ mịt nhìn xung quanh rồi rơi vào người của Hệ thống. Trong đôi mắt u ám của hắn bỗng bùng lên một tia hy vọng nhỏ nhoi, nhưng chưa kịp đợi hắn mở miệng, Hệ thống đã lắc đầu, khó khăn mở miệng: “Tôi, không thể cứu cậu ấy.”
Không phải là không thể, mà là không được, cũng không muốn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT