Edit: Dứa đại ca
Ngày hôm đó, sau khi được An Duyệt đưa đi, cả hai đã gặp phải Quân phòng vệ và quân đoàn Thợ săn máu đến để tiêu diệt ma cà rồng. Những người đó đã thu nhận bọn họ và đưa họ trở về đất nước Thác Tư Á Quốc, Khẳng Lạc Đặc.
Úc Bạch hôn mê liên tiếp mấy ngày liền, đợi đến sau khi về đến Khẳng Lạc Đặc mới tỉnh lại. Khi tỉnh dậy cậu vẫn còn mơ mơ màng màng, có một cậu nhóc ngồi bên cạnh cậu đang đắp một chiếc khăn lạnh lên đầu cho cậu. Cậu còn nghĩ đó là Mộ Tử Hiên, nhưng lại cảm thấy hơi thở có gì đó không đúng.
“Anh Úc Bạch, anh tỉnh rồi!” Giọng nói tràn đầy sự vui mừng khiến Úc Bạch thật sự khó có thể làm ngơ được. Cậu nheo mắt nhìn đối phương nửa ngày mới nhận ra người đó là Lâm Triển, người đã ở cùng với cậu trong trại trẻ mồ côi, hôm ấy cậu ta còn mang đồ ăn đến cho cậu nữa.
“Ừm.” Úc Bạch xoa thái dương. Tầm nhìn của cậu vẫn còn hơi mơ hồ, bên cổ vẫn còn cảm thấy hơi đau nhói. Toàn thân đều không thoải mái nên cậu cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại Lâm Triển mà thôi, sau đó rất tự nhiên hỏi một tiếng: “Mộ Tử Hiên đâu rồi?”
Thà cậu không nhắc tới người này còn tốt, bây giờ Úc Bạch vừa nhắc đến sắc mặt của Lâm Triển lập tức thay đổi. Cậu ta hất mạnh tay áo của mình xuống, chiếc khăn lạnh kia cũng rơi xuống đất lăn hai vòng dính đầy bụi bặm: “Anh còn nhắc đến cậu ta làm gì? Nếu không phải vì cậu ta, anh sẽ biến thành dáng vẻ như thế này sao?”
Úc Bạch có chút bối rối. Cậu không hiểu cuối cùng thì Lâm Triển đang có ý gì. Dáng vẻ này? Úc Bạch sờ vào cổ của mình, trên cổ quấn một lớp băng gạc rất dày, chỉ chạm nhẹ vào đó thôi cũng thấy đau, khiến cậu không khỏi nhỏ giọng thở hổn hển một tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT