Edit: Dứa đại ca
Không đợi Úc Bạch kịp nghĩ ra manh mối, Mộ Tử Hiên đã đưa tay lên che lại đôi mắt của Úc Bạch. Nhiệt độ lạnh lẽo rất dễ chịu, Úc Bạch không nhịn được lại cọ cọ mấy cái.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ ngon nhé. Bọn họ vẫn đang chờ anh khỏe lại đấy.” Mộ Tử Hiên cố ý nói nhẹ giọng, hắn chống khuỷu tay lên giường cúi đầu xuống nhìn Úc Bạch. Hắn thích nhìn Úc Bạch như thế này. Tư thế này giống như người này bị khóa chặt bên cạnh hắn, không thể thoát ra được vậy.
“Tôi không ngủ được.” Úc Bạch khẽ cười một tiếng. Cậu luôn cảm thấy lúc này Mộ Tử Hiên mới trông giống như một đứa trẻ thật sự. Hắn sẽ dỗ dành người khác, sẽ hơi làm nũng, đột nhiên cậu trở nên phấn khích, cậu hơi kéo lấy ống tay áo của Mộ Tử Hiên: “Hát cho tôi nghe một bài đi...”
Mộ Tử Hiên nghe yêu cầu giống như đang làm nũng của Úc Bạch chỉ cảm thấy có chút buồn cười. Quả nhiên cậu đã không còn là Úc Bạch ban đầu nữa, cậu sẽ dính người như vậy, đáng yêu hơn nhiều so với Úc Bạch trước kia.
“Do you remember, The things we used to say? I feel so nervous. When I think of yesterday…” Giọng nói trong trẻo của hắn mang theo âm trầm thấp nhưng lại có vẻ đặc biệt trong trẻo và ấm áp trong ngày mưa u ám này. Úc Bạch không nhịn được mà nắm chặt lấy tay của Mộ Tử Hiên, rồi chìm vào mộng đẹp.
Cậu giống như lại mơ về khu vườn nho nhỏ đó, nhưng đứa bé đó đã trưởng thành thành một thiếu niên vô cùng đẹp trai. Trong tay đối phương cầm một cuốn sách nước ngoài, nhìn về phía bầu trời xa xăm với ánh mắt cô đơn và lẻ loi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play