Edit: Dứa đại ca
Úc Bạch vùng vẫy trong lồng ngực của Trọng Lưu một chút, cậu nắm lấy quần áo của hắn nhỏ giọng nói: “Em muốn nhìn, thả em ra một chút.”
Trọng Lưu miễn cưỡng buông tay ra nhưng vẫn đứng phía sau Úc Bạch, hắn cau mày nhìn về phía đám người ở phía đối diện, dáng vẻ giống như đang bày ra tư thế phòng vệ, cả người tỏa ra khí lạnh. Úc Bạch có thể cam đoan nếu có người muốn chạm vào cậu, Trọng Lưu nhất định sẽ đóng cậu thành tượng băng đầu tiên. Má nó! Bệnh chiếm hữu này có thể chữa khỏi được không hả!?
“Tiến sĩ!” Khuôn mặt của thanh niên kia có vẻ xúc động vui vẻ nhìn cậu, cậu ấy chí còn muốn đi tới kéo Úc Bạch về bên phía bọn họ. Úc Bạch vội dùng tay ra hiệu ngăn cậu ấy, tỏ ý mình muốn đứng bên cạnh Trọng Lưu, không đi bất cứ đâu hết.
Nói đùa, rõ ràng ai cũng đều có thể nhìn ra được Trọng Lưu đang không vui mà còn chủ động đi tới kéo cậu qua bên đó, người này có ngu ngốc quá rồi không? Không cẩn thận bị đóng băng thành cục đá băng, muốn khóc cũng không biết có khóc được không có biết không hả! 
“Cậu muốn nói gì?” Úc Bạch nâng cằm lên, nhẹ nhàng mở ra đôi mắt. Đôi mắt màu hổ phách mang theo chút u ám, ánh sáng và bóng tối đan xen tạo cho cậu một loại cảm giác u sầu kỳ lạ, khiến người khác chợt thấy đau lòng một cách khó hiểu.  
“Tiến sĩ, trở về cùng với chúng ta đi, trở về quân khu đi, nơi đó còn có người nhà và bạn bè của anh mà. Bọn họ đều đang chờ anh trở về đó.” Cao Dương nắm chặt nắm tay, nhìn qua có vẻ cảm xúc đang rất kích động. Cậu ấy cũng thật lòng là suy nghĩ cho Úc Bạch. Nếu người đứng đây là nguyên chủ, vậy thì người đó chắc chắn sẽ theo cậu ấy trở về không chút do dự, đáng tiếc cậu lại không phải.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play