Triệu Sơn Hà cười lạnh một tiếng, "Cô còn giả bộ! Cô vì làm tôi tức giận nên cố ý nói cô cùng Bạc Đình đang yêu nhau!"
"Có bệnh liền đi trị! Thật là mơ mộng hão huyền!" Thẩm Thanh Ca mắt trợn trắng.
Tên khốn này và Thẩm Kiều Kiều thực sự là một cặp.
"Đừng mạnh miệng như vậy! Tôi sẽ cưới cô." Triệu Sơn Hà tiếp tục nói.
Bạc Đình khinh thường nhìn anh ta, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, một luồng khí mạnh mẽ quét qua mà đến.
Tim Thẩm Thanh Ca đập thình thịch, nổi cả da gà.
Cô sợ Bạc Đình tức giận sẽ đánh người, nên cô liền vội vàng nói: "Triệu Sơn Hà, anh lớn lên có đẹp trai như Bạc Đình sao? Dáng người có tốt như Bạc Đình không? Tôi thực sự hâm mộ với sự tự tin của anh."
"Cô …..." Triệu Sơn Hà lớn lên trông rất trắng trẻo và sạch sẽ, anh ta tự cảm nhận được là trong trường học anh ta cũng được coi là giáo thảo.
Nhưng đối mặt với Bạc Đình, anh phải thừa nhận rằng Bạc Đình đẹp trai hơn anh.
"Nông cạn! Không văn hóa, thật đáng sợ!" Triệu Sơn Hà châm chọc nói.
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng chế giễu, "Văn hóa có thể ăn được sao?"
"Lớn lên đẹp có thể ăn được sao?"
"Không thể ăn được, nhưng ít nhất nó cũng giúp tôi ăn ngon miệng! Nhìn thấy anh là tôi muốn nôn rồi." Thẩm Thanh Ca vỗ lưng Bạc Đình, "Anh Đình, chúng ta đi thôi."
Bạc Đình lái xe đạp qua Triệu Sơn Hà một cách nhanh chóng.
Triệu Sơn Hà đứng trong gió tức giận.
Trước khi trở lại nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh Ca đã giấu chiếc bình trong không gian.
Thẩm Kiều Kiều ghé sát vào cô, thấp giọng thúc giục: "Thẩm Thanh Ca! Mau trả sổ hộ khẩu cho tôi."
"Tôi còn chưa dùng xong." Thẩm Thanh Ca từ chối.
"Mau trả lại cho tôi! Nếu như cha mẹ chúng ta phát hiện, chúng ta đều bị đánh." Thẩm Kiều Kiều thúc giục.
Cô đi thẳng vào phòng để đồ linh tinh, "Cô như vậy gọi là có tật giật mình, chỉ cần không nói, sẽ không có người phát hiện."
Thẩm Kiều Kiều bị Thẩm Thanh Ca giáo dục, cô ta cảm thấy không thoải mái, "Chị thật sự đang cùng Bạc Đình ở bên nhau?"
"Ừm!"
Thẩm Kiều Kiều cười lạnh một tiếng, "Chị thật thông minh! Bất quá tôi khuyên chị mau chóng đổi bạn đời đi, Bạc Đình không phải người tốt."
Phanh ——
Thẩm Thanh Ca đóng cửa lại.
Bọn họ có tư cách gì mà nói Bạc Đình như thế?
Trong tương lai, sẽ không ai có thế có cuộc sống tốt hơn Bạc Đình.
Vào buổi tối, Thẩm Thắng Lợi đã đánh Lý Phượng Chi sau khi trở về nhà vì bà nội Thẩm đã nói tất cả mọi chuyện với ông.
Lý Phượng Chi hận đến mức bà ta đã không gọi Thẩm Thanh Ca ra ăn tối.
Sau khi Thẩm Thanh Ca bước vào không gian và dùng một bữa cơm thịnh soạn, sau khi ăn xong cô lấy sách ngữ văn ra và bắt đầu đọc thuộc lòng chúng.
Cô cũng tìm thấy rất nhiều sách bài tập trong không gian.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.
Cô mở cửa và thấy Triệu Sơn Hà đứng ở cửa như một cái cọc gỗ.
"Tại sao anh lại tới đây?" Thẩm Thanh Ca tròn mắt.
Triệu Sơn Hà nghiêm túc nói: "Chúng ta có thể bắt đầu lại không? Đừng tự sa ngã mà ở bên Bạc Đình!"
"Cười chết tôi, anh nghĩ anh là ai? Anh có mặt nào có thể so sánh với Bạc Đình." Thẩm Thanh Ca đang định đóng cửa lại, nhưng anh ta đã dùng một tay nắm chặt tấm ván cửa mỏng manh.
"Làm sao tôi có thể thua kém với Bạc Đình? Anh ta chỉ là một tên lưu manh!" Triệu Sơn Hà hét lên.
Thẩm Kiều Kiều đứng ở một bên không thể nghe được nữa, trái tim cô đau nhói.
Anh Sơn Hà đang vì Thẩm Thanh Ca mà ghen sao?
Làm sao chuyện này có thể?
"Anh Sơn Hà, anh tôn trọng quyết định của chị em đi, chẳng lẽ trong lòng anh không có em sao?" Thẩm Kiều Kiều ôm cánh tay của Triệu Sơn Hà.
Triệu Sơn Hà tàn nhẫn rút tay ra, "Kiều Kiều, anh đã đính hôn với chị gái của em! Hai chúng ta không có khả năng."
"Cái gì……" Nước mắt Thẩm Kiều Kiều trào ra.
Triệu Sơn Hà thở dài, "Nếu có thể, anh cũng muốn cưới em.
Nhưng hiện thực không cho phép điều đó."
Thật giỏi!
Tra nam còn muốn cưới hai người vợ!
"Triệu Sơn Hà, nếu anh còn điều gì muốn nói, thì hãy đến ruộng bắp hướng đông bắc vào lúc tám giờ tối mai." Thẩm Thanh Ca nói.