"Cái kia của cô là đồ giả! Tổn thất lớn a! Tôi đã dạy cô mấy ngày."Lý giáo sư bất đắc dĩ nói.
Đột nhiên, những vị khách xung quanh cười nhẹ.
Mặt cô gái kia ửng hồng.
Giáo sư Lý quay sang nhìn Thẩm Thanh Ca, "Cô gái trẻ, cháu có thể bán cho tôi chiếc bình được không? Tôi ra giá năm trăm đồng tiền." Mọi người há hốc mồm, kinh ngạc đến mức có thể nhét được một quả trứng.
Lỗ tai của bọn họ có phải hay không có vấn đề?
500 đồng tiền!
Ngay cả đối với công nhân trong nhà máy, phải mất bốn hoặc năm năm để kiếm được mà không ăn không uống!
Thẩm Thanh Ca cũng không ngạc nhiên và từ chối dứt khoát, "Cháu sẽ không bán nó."
"Suy xét một chút, chàng trai trẻ, 600 đồng tiền có được không?" Giáo sư Lý chân thành nhìn Bạc Đình.
Bạc Đình không kiên nhẫn quát: "Vợ tôi đã nói là không bán ông có nghe thấy không? Ông ra giá bao nhiêu cũng đều không bán!"
Giáo sư Lý nhíu mày, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, "Đây là danh thiếp của tôi, nếu cháu không cần bình hoa nữa, tùy thời liên hệ với tôi."
Thẩm Thanh Ca nhận danh thiếp, "Cảm ơn giáo sư, đừng lo lắng, cháu sẽ chăm sóc chiếc bình thật tốt."
Giáo sư Lý mỉm cười hài lòng.
Cô gái kia bất mãn nói: "Giáo sư đừng lãng phí thời gian, cô ấy chỉ là gặp may mà thôi!"
"Cô còn không biết xấu hổ mà nói người ta!" Giáo sư Lý chắp tay sau lưng, rất không hài lòng với cô ta.
Thẩm Thanh Ca ngay sau đó chế giễu: "Có người vét sạch túi để mua nhưng cuối cùng lại mua phải đồ giả, họ sẽ chết đói!"
Cô gái kia hai mắt đỏ bừng vì bị kích thích, ngồi xổm trên mặt đất lớn tiếng khóc.
Nhưng không ai quan tâm!
Ngay khi cô đang chuẩn bị rời đi, ông lão dựng quầy hàng mắt đỏ hoe đi tới trước mặt Thẩm Thanh Ca: "Tôi không bán nữa! Cô trả lại chiếc bình hoa cho tôi đi?"
Thẩm Thanh Ca chưa kịp mở miệng, khuôn mặt của Bạc Đình đã tối sầm lại, anh hung dữ gầm lên: "Ông có hiểu quy củ ở đây không? Ông muốn chết à?"
Trong phút chốc, các gian hàng xung quanh an tĩnh như gà.
Ông đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thẩm Thanh Ca ngồi trên ghế sau xe của Bạc Đình, đi ngang qua con đường nông thôn.
"Anh Đình, ngày mai em sẽ gửi hai bộ bát đĩa cho A Long." Cô nói.
Bạc Đình thẳng thừng nói: "Đừng khách khí với anh ta."
"Em là đang giúp anh! Anh không thể để cho A Long cảm thấy làm anh em với anh thực khổ, vẫn luôn bị lừa?"
Môi anh cong lên.
Khi đến trại chăn nuôi, anh đột nhiên bóp thắng lại, "Em có thể tự mang bình hoa về được không? Đừng để ai nhìn thấy…..."
"Anh Đình, chúng ta không phải đang yêu đương vụng trộm! Mọi người đều biết chúng ta đang yêu nhau." Thẩm Thanh Ca không biết nên cười hay nên khóc.
Chuyện sáng nay chắc chắn đã truyền khắp thôi rồi.
Bạc Đình sững người một lúc, "Đúng vậy."
Thẩm Thanh Ca không thể nhịn cười.
Hai dì đồng nghiệp đã tan làm và đang ra khỏi trang trại nuôi heo.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Ca ngồi trên ghế sau xe đạp của Bạc Đình, hai người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Thanh Ca, con thực sự đang hẹn hò với……Bạc Đình?" Một dì đôi mắt co giật lại.
"Đúng vậy." Thẩm Thanh Ca thẳng thắn nói.
Hai dì không khỏi lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Một cô gái tốt như vậy, làm sao có thể…....
."
"Ai, với cha mẹ như vậy, ai cho ăn gì liền thấy người đó tốt."
Thẩm Thanh Ca không hài lòng nói: "Tôi là được nhặt, họ không phải cha mẹ tôi.
Ngoài ra, Bạc Đình rất tốt!"
Nhặt?
Hai dì giật mình, bỏ ngoài tai những lời còn lại, chạy nhanh đi cùng người khác nói chuyện.
"Anh Đình, anh đừng nghe bọn họ nói bậy! Anh rất tốt." Cô có chút khó chịu.
Bạc Đình nhịn cười, cô gái bé nhỏ này thực sự nghĩ rằng anh rất tốt.
Anh chính là ác bá mà mọi người đều sợ hãi tránh xa.
Đang nói chuyện thì Triệu Sơn Hà đi tới, khi nhìn thấy Thẩm Thanh Ca đang nói cười với Bạc Đình, sắc mặt anh ta tối sầm lại, "Thẩm Thanh Ca! Cô làm cậy để chọc giận tôi đúng không?"
"Cái gì?" Thẩm Thanh Ca khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play