Mãn Bảo cất bước chân ngắn tũn chạy đi tìm đại tẩu bé, Khoa Khoa nhìn toàn bộ quá trình, không nói một lời.
Hiển nhiên Chu đại tẩu rất hoảng sợ, hỏi đi hỏi lại Mãn Bảo lời Trang tiên sinh nói, sau khi xác định liền suy tư bỏ đồ lên bệ bếp, nói: "Đi, đại tẩu dẫn muội về nhà trước, lát nữa lại đến thu dọn."
Trí nhớ Mãn Bảo rất tốt, việc vừa mới xảy ra, bé đương nhiên nói được rành mạch, nhưng Chu lão đầu vẫn hỏi lại ba lần, sau đó liền ngồi xổm trên ngạch cửa, móc sợi thuốc lá từ bên hông, nhét vào tẩu thuốc không nói gì.
Mọi người cũng đều im lặng, Tiền thị nói với tiểu Tiền thị: "Con đi làm việc trước đi, việc này không nhỏ, phải chờ bọn lão đại về mới có thể quyết định."
Tiểu Tiền thị đáp ứng, đi đến trường học tiếp tục làm việc.
Tiền thị liếc Chu lão đầu một cái, dắt Mãn Bảo vào nhà, cúi đầu nhìn bé.
Thấy khuôn mặt tròn xoe của bé tràn đầy mờ mịt, liền biết phỏng chừng bé còn không hiểu hàm nghĩa trong đó.
Nghĩ nghĩ, Tiền thị hỏi: "Mãn Bảo, con có muốn đọc sách không?"
Mãn Bảo nói: "Con vẫn luôn đọc sách mà, con đã học được , Trang tiên sinh dạy con , con còn có thể đếm tới một trăm."
Tiền thị xoa xoa đầu nhỏ của bé, "Con thích đọc sách không?"
Lần này Mãn Bảo gật đầu ngay, vui vẻ nói: "Thích ạ, đọc sách rất thú vị, lúc tâm trạng con tốt thì đọc , cảm thấy giống như ca hát, tâm trạng càng tốt; lúc con không vui cũng đọc , đọc nhiều một chút là lại thấy vui."
Ánh mắt Tiền thị có hơi trống rỗng, không biết nghĩ tới cái gì, nửa ngày sau mới nói: "Thật đáng tiếc.."
Mãn Bảo liền bò lên trên giường, dựa sát vào người mẫu thân, ngẩng đầu hỏi nhỏ. "Mẹ, đáng tiếc gì ạ?"
"Đáng tiếc con không phải là con trai."
Mãn Bảo liền bĩu môi nói: "Con còn không muốn làm con trai đâu, bọn con trai đều bẩn, còn hôi, cũng không xinh đẹp được như con."
Tiền thị không nhịn được cười một tiếng, "Đúng vậy, Mãn Bảo của chúng ta vừa sạch sẽ vừa thơm.."
Nhưng con trai mới có thể nối dõi tông đường.
Tiền thị tự nhận lòng mình đủ cứng, lúc này vẫn không kìm được lã chã rơi lệ.
Mãn Bảo thấy đau lòng vô cùng, vội vàng lau nước mắt cho mẹ, bản thân cũng không nhịn được đỏ mắt, mang theo tiếng nức nở hỏi, "Mẹ, sao mẹ lại khóc, có phải mẹ không thích con đọc sách không ạ? Thế, thế về sau con đọc ít đi một chút."
Tiền thị không nhịn được cười ra tiếng, vừa lau nước mắt vừa nhéo mũi bé nói: "Đúng là một con nhóc xảo quyệt, giống hệt như cha con, chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt lừa người."
Mãn Bảo há to miệng, thật sự khó tưởng tượng được hóa ra cha bé lại là người như vậy.
Tiền thị cũng chỉ có chút đau lòng, bà ôm bé nói: "Nếu con có thể đọc sách, vậy thì đọc, đọc sách có nhiều chỗ tốt lắm, tuy rằng con là con gái, nhưng đọc sách cũng sẽ có bản lĩnh hơn người khác, sau này sẽ không bị lừa, không bị hại, có thể làm cuộc sống mình ngày càng tốt hơn."
Tuy rằng Tiền thị một chữ bẻ đôi cũng không biết, thậm chí còn là một thôn phụ chưa bao giờ từng lên huyện thành, nhưng vẫn rất có kiến thức, bà thấp giọng nói: "Con nhìn những người đàn ông đó xem, người biết chữ tốt hơn người không biết chữ bao nhiêu, kể cả biết số thôi cũng lanh lợi hơn hẳn người không biết, phụ nữ cũng vậy."
Mãn Bảo hung hăng gật đầu, "Tiên sinh nói đọc sách hiểu lý lẽ, tên đầu đất Bạch nhị kia, hắn nói hắn sẽ không thi khoa cử, sau này chỉ cần kế thừa cha hắn thu địa tô sống qua ngày, tiên sinh liền mắng hắn, rằng người đã biết lý thì bất kể đi đến đâu cũng sẽ không chột dạ, có bản lĩnh, có thể.."
Câu kế tiếp hơi khó, Mãn Bảo dừng một chút, vẫn là Khoa Khoa nhắc bé, bé mới có thể nói tiếp: "Có thể đứng ở chỗ bất bại, lòng bất bại, người bất bại."
Tuy rằng Mãn Bảo không quá hiểu lời này, nhưng bé cảm thấy lúc đó Trang tiên sinh trông rất cao rất cao, khiến mặt bé đỏ bừng, hận không thể chạy quanh con sông ở đầu thôn ba lần, hét to một hồi, cho nên bé nhớ kỹ.
Ánh mắt bé lấp lánh nhìn mẫu thân, nói: "Mẹ, con muốn đọc sách, còn muốn hiểu lý lẽ!"
Tiền thị nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của bé, suýt chút nữa đã đồng ý rồi, nhưng nghĩ đến cảnh khốn cùng trong nhà bây giờ, lại đem những lời muốn nói đè hết xuống đáy lòng, vẫn nên nghe ý kiến của mọi người đã.
Đám Chu đại lang đến giờ cơm tối mới trở về, lúc này mặt trời mới chuẩn bị lặn xuống phía tây, nhưng mọi người đã đói không chịu nổi, dẫu sao lúc sáng cũng chỉ húp mỗi cháo.
Mọi người rửa tay đơn giản vài cái liền ngồi vào bàn cơm, Chu lão đầu cũng không vội nói việc chính, đợi mọi người ăn xong hết rồi, lúc này mới ngồi vào trong phòng, gọi lão đại lão nhị lão tam đến trước mặt nói chuyện.
Tiểu Tiền thị ra ngoài nhìn thoáng qua, hơi cau mày, cầm giẻ lau không nói gì, Chu nhị tẩu Phùng thị cũng thoáng nhìn vào phòng, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Cha chồng sẽ không để cô nhỏ đi đọc sách thật chứ?"
Hà thị nhíu mày nói: "Không thể nào, thế thì sẽ phải xài không biết bao nhiêu là tiền, đại tẩu, mẹ chồng cũng đồng ý rồi à?"
Tiểu Tiền thị cầm giẻ lau, trong lòng nàng cũng không muốn để cô nhỏ đi học lắm, nhưng buổi trưa là chính nàng đã đưa cô nhỏ về nhà.
Thật ra lúc giữa trưa nàng nghe được tin tức này, cảm giác đầu tiên là vui vẻ, cô nhỏ có thể được Trang tiên sinh thu làm đồ đệ, tương lai sẽ có tiền đồ biết bao.
Nhưng lúc trở lại trường học nàng mới nghĩ tới, đọc sách là phải chi tiền.
Cứ cho rằng Trang tiên sinh lén thu đồ đệ, không thu quà nhập học của cô nhỏ, nhưng cũng không thể thiếu lễ bái sư, ngày lễ ngày tết cũng phải tặng quà, mấy cái đó đều là khoản nhỏ, quan trọng nhất là muốn học tốt thì cần phải mua sách, giấy và bút mực, cái nào mà không tốn tiền?
Thật ra Trang tiên sinh thu quà nhập học cũng không cao lắm, bởi vì phần lớn là do Bạch địa chủ chi, nhưng trước khi Chu tứ lang đánh bạc nợ tiền, nhà họ Chu cũng không thể đưa bất cứ đứa cháu trai nào đến trường học hành, một nguyên nhân chính trong đó là, gia sản của nhà họ quá ít ỏi, không cung cấp nổi cho một người đi học.
Trước kia đã không cung nổi, hiện tại càng không cung nổi.
Hơn nữa nhà bọn họ còn có một người mẹ chồng là cái ấm sắc thuốc, tháng nào cũng phải uống thuốc, gánh nặng càng lớn.
Những suy xét đó mài những vui sướng ban đầu của tiểu Tiền thị đi không còn một mảnh, bây giờ chỉ còn lại lo lắng.
Đương nhiên, cái tiểu Tiền thị có thể nghĩ đến, đàn ông nhà họ Chu càng phải nghĩ chu toàn hơn, đặc biệt là chủ nhà Chu lão đầu, ông vốn không quá muốn cho Mãn Bảo đi học, nhưng những lời nói của thê tử và Mãn Bảo trong phòng lúc chiều lại làm ông do dự.
Chờ đến lúc ăn cơm chiều, ông nhìn Mãn Bảo dùng hai tay nhỏ nâng bát lớn, cái đầu nhỏ gần như chôn trong bát, một bát cháo loãng cũng ăn đến ngon lành.
Lại nhìn ba đứa con dâu vừa mới đặt bát xuống đã phải dọn bàn, rửa bát, vệ sinh quét dọn, cái cân trong lòng Chu lão đầu liền chậm rãi nhích sang bên kia.
Mãn Bảo của ông sức khỏe yếu, trông lại vừa trắng vừa tròn, còn đáng yêu, ở nhà có phụ huynh cưng chiều, nhưng mười năm nữa, mười lăm năm nữa thì sao?
Khi đó bé cũng phải gả cho mấy nông phu giống các ca ca bé, trở thành một nông phụ như đám chị dâu của bé sao?
Chu lão đầu bỗng rít hai hơi thuốc, đến khi sặc một cái mới bỏ tẩu thuốc trong miệng ra gõ, ông nói: "Chuyện này các ngươi biết cả rồi, nói thử xem, các ngươi có ý kiến gì?"
Chu nhị lang và Chu tam lang liếc nhau, cúi đầu nói: "Chúng con nghe cha và đại ca."
Chu lão đầu liếc hai bọn họ một cái, nhìn về phía Chu đại lang, "Đại lang, ngươi nói."
Chu đại lang khẽ cắn môi, nói: "Nếu Trang tiên sinh nguyện ý nhận nàng, vậy con sẽ cung cấp, chờ nàng lớn lên, có thể gả đến trấn trên thì tốt, không cần phải xuống đồng làm ruộng như chúng ta."
"Đúng!" Chu lão đầu vỗ đùi, "Ta cũng nghĩ như vậy, trên đời có thể có mấy đứa con gái biết chữ chứ, còn biết tính toán, mấy đứa nghĩ thử xem, trong mấy đứa trẻ trong nhà, có ai thông minh bằng Mãn Bảo? Trứng gà trong nhà, Đại Đầu đếm mãi không ra, Mãn Bảo lại đếm một lần là được. Mãn Bảo của chúng ta còn rất ưa nhìn, về sau chắc chắn sẽ càng xinh đẹp, đừng nói trấn trên, gả đến huyện thành cũng có thể."
Chu nhị lang rối rắm nói: "Nói thì nói vậy, nhưng đọc sách phải tốn không ít tiền, nàng còn là con gái, không thể đi thi cử làm quan.."
Giọng nói của Chu nhị lang dưới ánh nhìn lom lom của cha già ngày càng bé, cuối cùng chỉ có thể chọc chọc lão tam.
Chu tam lang nói: "Con nghe cha và đại ca."
Chu đại lang và Chu nhị lang: "..."
Chu lão đầu liền không nhịn được rít một ngụm thuốc, nói: "Trang tiên sinh chắc chắn sẽ không thu quà nhập học của Mãn Bảo, chúng ta chỉ cần làm lễ bái sư gì đó là được."
Chu nhị lang liền nói: "Chắc còn phải mua cả sách và giấy, bút và mực nữa, không thể để Trang tiên sinh đã nhận Mãn Bảo làm đồ đệ rồi mà còn phải chu cấp cả mấy cái đó được, cha, mấy thứ này còn không biết phải mất bao nhiêu tiền nữa."
Trong nhà chưa có ai từng đi học, bọn họ không biết giá cụ thể, nhưng sách này, bút này, mực này, giấy này, nghe thôi đã thấy đắt.
Mà đây cũng vừa lúc là nguyên nhân khiến Chu lão đầu do dự nhất, ông cúi đầu hút thuốc, không nói một lời.
Gân xanh trên tay Chu đại lang bỗng nhiên nhô lên, khẽ cắn môi nói: "Cha, Mãn Bảo là đứa trẻ ngoan, Trang tiên sinh cũng biết tình huống nhà chúng ta, con đi xin ông ấy, hiện tại bọn họ đang học quyển sách nào, chúng ta mua một quyển là được. Bây giờ Mãn Bảo còn nhỏ, còn chưa cần dùng giấy mực luyện chữ, chờ về sau nàng lớn hơn một chút, trong nhà hẳn là cũng tiết kiệm được ít tiền."
Chu lão đầu thấy con trưởng mở miệng, thở phào một hơi, gật đầu nói: "Được, cứ như vậy đi, ngày kia ngươi cùng ta mang Mãn Bảo đi bái sư, sau đó thử thương lượng với Trang tiên sinh."
Chu nhị lang khẽ nhấp môi, cuối cùng cũng chẳng nói gì nữa, nhưng trong lòng lại sầu lo vô cùng.
Lão tứ đã mười sáu, vốn dĩ là phải làm mai rồi, kế hoạch ban đầu vốn là để cho hắn cưới vợ ăn Tết, đầu xuân sẽ có thêm người xuống ruộng.
Nhưng hắn bài bạc, đem tiền trong nhà đi trả nợ hết rồi, thanh danh của hắn cũng hỏng, đoán chừng trong vòng ba năm sẽ không cưới được vợ.
Nhưng lão tứ kết hôn muộn mất mấy năm, đó là do hắn, vậy còn lão ngũ thì sao?
Lão ngũ cũng sắp mười bốn, qua hai năm nữa là phải làm mai, việc thành thân này phải tiêu không ít tiền, huống chi mẹ bọn họ còn phải uống thuốc.
Trong nhà sáu người huynh đệ, ba người chưa thành gia kia không tính, mà người đã thành gia này, lão đại tuy rằng ổn trọng, lại không đủ thông minh, lão tam càng quá thật thà.
Cũng chỉ có lão nhị lanh lợi hơn chút, bởi vì hay đến chợ bán đồ linh tinh, còn biết suy tính cân nhắc hơn lão đại.
Vốn dĩ xong chuyện bài bạc này, hắn đã tính rồi, thể nào sau này trong nhà cũng có thể tiết kiệm được ba bốn xâu tiền, đến lúc đó vay mượn thêm một chút là đủ để lo việc cưới xin cho lão ngũ.
Xong lão ngũ thì đến lão tứ và lão lục, ba thằng nhóc này thành thân xong, trong nhà sẽ lại nghèo rớt tầm mười năm, rồi lại bắt đầu làm mai cho Đại Đầu.
Trong kế hoạch đã tính của hắn, chừng nào cả nhà còn ở cùng một chỗ thì còn tốt, cha mẹ huynh đệ cùng nhau chung sức, kiếm tiền sẽ nhanh hơn so với một nhà nhỏ của mình.
Tuy rằng đệ đệ và cháu trai, còn có con của hắn sẽ tiếp tục lớn lên lập gia đình, có thể đến hết đời hắn cũng không được nhìn thấy tiền dư, nhưng ít ra ăn mặc cũng không thiếu thốn.
Nhưng nếu trong kế hoạch này có thêm Mãn Bảo đi học, thì đúng là trong nhà sẽ chẳng còn thừa một cắc nào.
Chu nhị lang gãi gãi đầu, cuối cùng đau đầu tỏ vẻ, kệ đi, dù sao nhà lớn là do cha mẹ làm chủ, có phiền lòng cũng là bọn họ, chỉ cần bây giờ hắn chăm chỉ nghe lời, quản tốt cái nhà nhỏ của hắn là được.