Vì Chu lão đầu đã quyết định để con gái bái Trang tiên sinh làm thầy, nên tất nhiên phải chuẩn bị cẩn thận. Kết quả của việc này là ngày hôm sau, đến cả Chu đại lang cũng phải nghỉ việc để chuẩn bị.
Chu lão đầu bảo hắn đến nhà trưởng thôn mượn một chiếc xe ba gác, lại lấy hai túi lương thực từ nhà kho ra.
Người trong nhà đứng xúm ở cửa nhìn, Chu lão đầu như thể không nhìn thấy ánh mắt âu lo của đám con dâu, sai lão đại và lão tam buộc kỹ lương thực, sau nó dặn dò Chu nhị lang, "Lúc nào đến chợ thì đi đổi lương thực thành tiền trước, mua ba ngày thuốc cho mẹ con, mua thêm một miếng thịt ba chỉ nữa, nếu có thể mua được thịt khô thì càng tốt."
Chu lão đầu ngẫm nghĩ, lại nói: "Xem thử trên chợ có ai bán vải bông không, nếu có thì mua về để làm cho Trang tiên sinh một bộ quần áo, phải rồi, cũng đừng quên mua một ít vải làm giày vớ."
Chu nhị lang nhớ kỹ từng điều.
Đám tiểu Tiền thị nghe thấy phải mua đồ, lòng đau như cắt, tận hai túi lương thực đó.
Chu lão đầu còn đau lòng hơn các nàng, nhưng nghe tiếng cười vui vẻ bên ngoài, ông cảm thấy mình có thể chịu được, sau khi dặn dò xong, Chu lão đầu xua tay, để mọi người ai phải đi làm gì thì đi làm nấy.
Mãn Bảo đã dậy từ sáng sớm, sau đó kéo ngũ lang lục lang đi hái hoa dại với bé.
Chờ đến khi trong nhà chuẩn bị xong, bọn họ cũng hái hoa xuống rồi, sau đó cầm lấy giỏ Chu nhị lang để đựng đầy hoa dại và cỏ dại, vô cùng vui vẻ đi theo mấy người lớn.
Phùng thị đi cùng nhìn hoa cỏ trong giỏ bọn họ, không nhịn được hỏi: "Mấy đứa mang mấy thứ này đi làm gì?"
Đại Nha nói: "Cô nhỏ muốn mang đi bán."
Phùng thị mở to mắt kinh ngạc, "Mấy thứ này có đầy trên đồi, ai mà mua chứ?"
Lúc này Mãn Bảo đang được Chu ngũ lang cõng, nghe thấy thế thì lớn tiếng nói: "Nhị tẩu, muội sẽ mua, cái gì đẹp muội cũng muốn mua."
Hình tượng điển hình của mấy đứa phá của đây mà.
Phùng thị không nhịn được hỏi, "Cô nhỏ có tiền à?"
Mãn Bảo thật thà lắc đầu, "Bây giờ chưa có, nhưng sau này sẽ có."
Bé rất tin tưởng bản thân, đến cả Khoa Khoa cũng nói bé thông minh, vậy chắc chắn là bé rất lợi hại, tất nhiên kiếm tiền cũng đơn giản thôi.
Phùng thị cũng không ngăn cản bọn họ, chỉ coi như đây là trò chơi của bọn trẻ, dù sao mấy thứ này là bọn nó tự cầm.
Chờ đến khi đi đến chợ, mọi người bắt đầu tìm chỗ bày quán.
Chu nhị lang đan không ít giỏ, mẹt mang đi bán, hắn quen cửa quen nẻo chiếm một chỗ, sau đó để đồ xuống cho vợ bán, lại dặn dò Chu ngũ lang và Chu lục lang, "Mấy đứa trông kỹ Mãn Bảo và bọn Đại Đầu, đừng chạy lung tung."
Chu ngũ lang còn chưa nói câu nào, Mãn Bảo đã vỗ ngực tỏ vẻ trước, "Nhị ca yên tâm đi, muội nhất định sẽ trông kỹ mấy đứa cháu, không cho đi đâu hết."
Chu nhị lang cười, duỗi tay xoa đầu bé.
Sau đó hắn đẩy xe đi bán lương thực với Chu đại lang.
Chợ này năm ngày họp một lần, đều là mấy thôn lân cận tụ tập với nhau, chợ này còn lớn hơn chợ ở thôn Đại Lê.
Bởi vì nơi này có núi, trên núi có tòa đạo quan, trong quan có mấy đạo sĩ, mỗi năm đến ngày mười chín tháng giêng, nơi này đều có hội chùa rất long trọng, ngay cả một ít người ở huyện thành xa xôi ngàn dặm cũng tới tham gia.
Đó là hội chùa lớn, còn có mấy hội chùa nhỏ trong ngày lễ khác, truyền thống này đã lưu truyền rất nhiều năm.
Mãn Bảo từng nghe mấy cụ già ở đầu thôn nói, rằng từ khi bọn họ còn nhỏ đã có mấy tập tục này rồi.
Vì chuyện này, Khoa Khoa đã từng vô cùng tiếc nuối, nói tiếc rằng nó chỉ là hệ thống chuyên thu thập khoa học sinh vật, trong Bách Khoa Quán của bọn nó cũng có một hệ thống chuyên môn thu thập các loại phong tục, từ cái hội chùa này có thể sinh ra không biết bao nhiệm vụ, nhất định có thể lấy được rất nhiều tích phân.
Lúc ấy Mãn Bảo cảm thấy Khoa Khoa có chút đáng thương, vì thế nói lời chẳng mất tiền mua: "Nhưng mà ta chỉ thích Khoa Khoa thôi, không thích hệ thống khác."
Tóm lại, đây là một cái chợ lớn để các thôn dân trao đổi với nhau.
Nhưng vấn đề là, nhiều người như thế dễ bán đồ sao?
Đương nhiên là không!
Bọn Mãn Bảo chờ nhị tẩu bày giỏ mẹt ra hết xong, sau đó lập tức để giỏ chứa đầy hoa cỏ dại xuống, đặt bên cạnh đồ bán của Phùng thị, rồi ngồi xổm xuống chống cằm nhìn người đi tới đi lui.
Chu nhị lang ở chợ buôn bán nhiều năm, đã sớm có tiếng, cho nên vừa mới bày đồ chưa được bao lâu đã có một bà lão đeo sọt đi đến, nhìn cái mẹt hỏi, "Có thể đổi bằng trứng gà không?"
Phùng thị hơi suy nghĩ rồi đồng ý, nói: "Trứng gà bây giờ vẫn là hai văn tiền ba quả ạ?"
Bà lão nói ừ.
Phùng thị liền bắt đầu tính xem nàng phải đưa cho người ta bao nhiêu quả trứng, "Vậy bà đưa con.."
Nàng nhẩm tính, nhưng cứ cảm thấy mình tính không đúng, trán chảy đầy mồ hôi, trước kia mấy việc đổi chác này đều do tướng công làm, còn nàng bán đồ nhận tiền thôi.
Phùng thị lau mồ hôi, Mãn Bảo thấy chị dâu gặp khó, vội nhảy lên nói, "Chị dâu, muội biết, muội biết, mẹt của nhà mình là mười lăm văn một cái đúng không ạ?"
Phùng thị biết cô nhỏ thông minh, hơn nữa còn biết tính toán, ngày thường thích nhất là chơi cộng trừ mấy văn tiền với tướng công nhà nàng, cho nên liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, giá cả nhà ta vẫn luôn như thế."
Mãn Bảo liền tò mò nhìn bà lão, "Trứng gà nhà bà ở đâu ạ?"
Bà lão cũng không biết tính, nhưng trước khi bà ra ngoài, người nhà đã tính xong nên đổi bao nhiêu trứng gà, nhưng bà vẫn mong người nhà họ Chu sẽ tính sai.
Vừa rồi bà nhìn thấy Chu nhị lang đi rồi mới vội chạy đến.
Bà đặt sọt xuống, xốc khăn lên cho Mãn Bảo xem trứng gà, "Đều là trứng gà nhà ta đẻ, ngon lắm."
Mãn Bảo nói: "Cho con đếm thử ạ."
Bà lão không vui nói, "Con còn chưa nói cho ta phải đổi bao nhiêu trứng gà mà?"
Mãn Bảo mở tròn mắt ngạc nhiên, "Con không đếm thử, làm sao con biết phải đổi bao nhiêu trứng gà ạ? Con phải đếm mới biết được."
Nghe lời này có vẻ là không biết tính, bà lão vui vẻ, cũng không cản nữa, cười nói: "Vậy con phải cẩn thận chút, đừng làm vỡ trứng gà nhà ta."
Mãn Bảo bảo đảm nói: "Bà yên tâm đi, làm vỡ thì con chịu."
Bé lấy trứng gà từ bên trong ra đếm, cứ xếp ba quả thành một nhóm, xếp được tám nhóm như vậy, bà lão đếm thử số trứng, trong lòng giật mình, vội đem trứng gà cất vào.
Mãn Bảo đã vỗ tay nói: "Tính ra rồi, tính ra rồi, nhị tẩu người xem, đây là hai văn, đây là hai văn, hai văn, hai văn.. Tổng cổng là mười sáu văn."
Chủ quán đối diện chứng kiến toàn bộ quá trình, cười nói: "Cô nhóc này thật là thông minh."
Phùng thị cảm thấy tự hào, "Đây là cô em chồng của ta, là người thông minh nhất nhà đó."
Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng rất tự hào, ưỡn ngực nói: "Muội muội của ta!"
Bà lão nhìn sang hai thiếu niên cao to này, lời nói ra đến bên miệng lại nuốt vào, nói ngược lại: "Mẹt nhà các ngươi có mười lăm văn, thế thì thiếu ta một văn, nên thôi ta mang về thì hơn."
Mãn Bảo cảm thấy có lý, bé chủ động lấy hai quả nhỏ nhất trong đống trứng gà ra đưa cho bà, nói: "Mười lăm văn, hẳn là nên trả lại cho bà một quả rưỡi, nhưng vì không thể chia nửa quả trứng, cho nên chúng cháu chịu thiệt một chút, bà lấy hai quả trứng này về đi ạ."
Bà lão nghẹn lời.
Phùng thị cũng thấy biểu cảm của bà lão, nàng cười tủm tỉm cất tiếng, tay chân nhanh nhẹn cất trứng gà vào giỏ nhà mình, tươi cười để bà lão chọn cái mẹt hợp ý, còn nói: "Chúng con không chọn trứng bé trứng to, cứ đổi theo số lượng thôi ạ."
Tuy rằng bản thân không thiệt, nhưng bà lão vẫn không mấy vui vẻ, nhìn Mãn Bảo nói: "Đứa trẻ này trông trắng trẻo mập mạp, nhìn không giống người nhà nông chúng ta."
Phùng thị cười nói: "Trong nhà cô nhỏ bé nhất, cha mẹ chồng đều thương, các ca ca cũng chiều nàng, cho nên chăm sóc cẩn thận, không phải con nói điêu đâu, nhưng đúng là làng trên xóm dưới chỗ này không có đứa bé nào có dáng dấp tốt hơn cô nhỏ nhà chúng con."
Mọi người tập trung nhìn kỹ, thấy đúng thật.
Đứa trẻ này không chỉ khuôn mặt đáng yêu, quan trọng là vừa trắng vừa tròn, khuôn mặt nhỏ tròn vo, đỏ bừng, trông đúng là người có phúc.
Bà lão cũng chú ý điểm này, cười tủm tỉm gật đầu nói: "Đúng là rất xinh xắn."
Mãn Bảo được khen, lập tức vô cùng vui vẻ, sau đó vô cùng nhiệt tình giới thiệu sản phẩm của mình với bà lão, "Bác gái, người cũng xem đồ của con đi, nhìn hoa của con này, trông đẹp quá nha, bác mang về đặt bên cửa sổ, ngắm nhiều tâm trạng sẽ tốt hơn."
Bà lão được gọi là bác gái, cảm thấy trẻ lại không ít, cười nói: "Tặng cho ta hả? Con còn khách sáo quá ha."
Nói xong duỗi tay định lấy.
Hai mắt Mãn Bảo sáng lấp lánh, nói: "Không phải tặng ạ, cái này một văn tiền một bông, không đắt tí nào."
Bà lão rụt tay về cái vụt, trừng mắt hỏi, "Cái gì, mấy bông hoa dại này còn đòi tiền á, không phải trên núi có đầy sao?"
"Đúng vậy," Mãn Bảo đúng lý hợp tình nói: "Nhưng mấy bông này do con hái xuống mà."
Phùng thị vội vàng nói: "Bác gái đừng để ý, bọn trẻ nó nghịch ngợm thôi, chúng nó ở nhà cứ la hét đòi đi kiếm tiền, cho nên nhà con mới dẫn bọn nó ra đây mở mang một chút."
Lúc này bà lão mới thấy thoải mái hơn, nhưng cũng không giơ tay lấy hoa nữa, sợ Mãn Bảo đòi tiền của bà.
Vì thế chọn một cái mẹt rồi vội vàng rời đi.
Mãn Bảo mặt đầy lưu luyến nhìn bà đi xa, thở dài với các bạn nhỏ: "Sao lại không mua nhỉ, hoa của ta đẹp thế cơ mà."
Các bạn nhỏ: . Chúng ta đã sớm đoán được rồi, cho nên chẳng thấy tiếc chút nào.
Các bạn nhỏ bừng bừng hứng thú nhìn người trên đường đi tới đi lui, có thể lên chợ là bọn họ đã rất vui vẻ rồi.
Lần lượt có người đến mua giỏ và mẹt, lần nào Mãn Bảo cũng giúp nhị tẩu tính tiền, tính xong sẽ giới thiệu hoa cỏ của mình, người lớn nào ban đầu cũng đều rất vui vẻ giơ tay định lấy, sau khi biết phải trả tiền lại lập tức rụt tay về.
Mắt thấy phiên chợ sắp trôi qua một nửa, không nói đến đại ca và nhị ca còn chưa thấy đâu, đám hoa hoa cỏ cỏ của bọn họ vẫn chẳng bán được một bông, hoa còn hơi héo đi rồi.
Mãn Bảo lo lắng thở dài, thấy mấy cái mẹt trước mặt nhị tẩu đã ít hẳn đi, nhưng giỏ vẫn còn rất nhiều, bé đành bày biện hoa cỏ vào trong giỏ.
Phùng thị kinh hãi đến mức đau gan, "Cô nhỏ, không phải muội định bắt khách hàng mua giỏ phải mua cả mấy bông hoa này chứ?"
Mãn Bảo vốn chỉ đơn thuần cảm thấy chắc sẽ không bán được hoa, giữ lại thì sẽ lãng phí, nên định đem tặng ta, nghe thấy vậy thì sáng mắt lên, "A, nhị tẩu thật thông minh, sao muội lại không nghĩ ra cách này nhỉ?"
Phùng thị thật muốn dán miệng mình vào.