Tiền thị nhìn con gà trống, lại nhìn con gái, quay đầu nói với tiểu Tiền thị: "Nếu đã mua về rồi, vậy thì cứ mang vào chuồng gà thôi."
Mãn Bảo chạy lịch bịch lên trước nói: "Mẹ, để cho mẹ ăn."
Tiền thị xoa đầu nhỏ của bé, cười nói: "Còn có cá và thịt mà, chờ ăn xong mấy thứ này rồi hẵng ăn nó. Cứ nuôi trước đã, nuôi cùng gà mái nhà chúng ta, nói không chừng còn có thể đẻ thêm mấy quả trứng giống ấy, đến lúc ấy lại ấp trứng gà ra, sang năm nuôi thêm một ít gà."
Nuôi gà cũng rất tốn lương thực, quá nhiều thì nhà bình thường không nuôi nổi.
Trong thôn có ba nhà nuôi nhiều gà nhất, một là nhà trưởng thôn, hai là nhà Chu Hổ cuối thôn, nhà còn lại chính là nhà bọn họ.
Nhà bọn họ là vì nhiều trẻ con, nhiều lao động, nên mới dễ nuôi nhiều gà.
Cho dù tiếc trấu cũng có thể đi hái rau dại về nấu cho gà ăn, còn có các loại sâu nữa, đặc biệt là sâu xanh.
Cũng mới hôm trước Mãn Bảo mới biết được, hóa ra gà nhà bọn họ vẫn luôn ăn rất nhiều sâu xanh, không chỉ có sâu xanh, còn có rất nhiều loại sâu khác, chúng nó ăn hoa màu rau cỏ, người trong nhà sẽ bắt chúng nó về cho gà ăn, chỉ là trước kia bé không ra ngoài ruộng, cũng ghét mùi hôi của chuồng gà, không bao giờ tới gần nên mới không biết.
Bởi vì Khoa Khoa muốn sâu xanh, cho nên Mãn Bảo bừng bừng hứng thú muốn ra ruộng bắt sâu, thế mới biết hóa ra trong nhà vẫn luôn bắt sâu cho gà ăn.
Cũng chẳng cần bé ra tay, bọn Đại Đầu xuống ruộng đi một vòng là có thể bắt cho bé mười mấy con sâu, chỉ là bọn họ còn rất tiếc nuối, "Bây giờ ít sâu lắm, lúc đầu hè mới nhiều, dưới ruộng toàn sâu, gà nhà chúng ta lúc ấy cũng rất thích đẻ trứng."
Tuy rằng gà trống là Mãn Bảo mua về, nhưng Tiền thị cũng không có ý định giết nó để ăn, mà vì nó bị kinh sợ, Tiền thị còn cố ý dặn tiểu Tiền thị cho nó một ít gạo để nó ăn no nê, an ủi linh hồn nhỏ của nó một chút.
Hà thị không nhịn được nói nhỏ, "Mẹ, gà này chúng ta giữ lại thật ạ, tận 53 văn đó."
Tiền thị khép hờ đôi mắt, thản nhiên nói: "Không giữ lại, con còn có mặt mũi trả về à?"
"Vợ Đại Trụ và vợ Tam Trụ đúng là không biết xấu hổ, thế này không phải là lừa cô nhỏ nhà chúng ta sao? Vừa nãy con sờ thử rồi, gà này là gà ăn no, nếu bọn họ bắt lên huyện thành, thể nào chẳng bị đói gầy thêm ít cân? Hơn nữa giờ vào thành cũng phải nộp phí, còn phải đi lại mất cả ngày, kết quả họ vẫn lấy của cô nhỏ nhà chúng ta nhiều tiền như vậy."
Tiền thị nói: "Cho nên hai ngày này các con để ý nhiều vào, chăm gà cho tốt, chờ đến Tết thì mang ra thờ cúng tổ tiên, như vậy mới không bị lỗ."
Tiểu Tiền thị lại nói: "Mãn Bảo nói muốn giết gà này cho mẹ bồi bổ thân thể."
Tiền thị cười không để ý, nói: "Đứa trẻ này nghĩ cái gì là muốn cái đó, chờ hai ngày nó sẽ không nhớ nữa."
Lúc này ba cô con dâu mới không nói gì nữa.
Chu lão đầu lại có cách lí giải khác, "Mãn Bảo hiếu thuận mà, cũng không biết làm sao, gần đây nàng toàn để ý gà trống. Ta thấy chắc là do hai ngày trước nàng ăn thịt một lần nên nhớ thịt gà rồi."
Tiền thị cười nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ khuyên nàng, trừ phi nàng có thể mua một con gà khác về đây cho tôi, không thì đừng nghĩ đến việc giết nó."
Chu lão đầu không nhịn được cười, "Nói không chừng nàng lại mua được một con khác về cho bà thật."
"Lần trước nàng còn thừa 61 văn, bây giờ đã tiêu hết 53 văn rồi, trên người nàng còn có bao nhiêu tiền chứ?"
Lúc này Chu lão đầu mới không nói nữa.
Trên người Mãn Bảo còn có nhiêu tiền?
Đương nhiên là còn rất nhiều ------ bé tự cho là vậy.
Hơn nữa hôm nay đám Chu ngũ lang từ huyện thành về cũng kiếm được tiền, hai người dẫn một lũ đồng bọn nhỏ vào phòng của mình đếm tiền.
Người lớn bên ngoài chỉ nghe thấy bọn họ kêu òa òa trong phòng, hoàn toàn không biết bọn họ đang làm gì.
Con cái trong nhà thân thiết với nhau, đương nhiên bọn họ sẽ không ngăn cản, đám trẻ con này chỉ cần không đánh nhau thì bình thường bọn họ sẽ không quản.
Sáng sớm hôm nay, Chu ngũ lang và Chu lục lang đã cõng hai sọt đựng giỏ tre nhỏ lên huyện thành, Đại Nha đi theo bọn họ, làm nhiệm vụ trang trí lẵng hoa.
Giá cả vẫn giống như trước, năm văn tiền một cái, bán xong lẵng hoa rồi, Chu ngũ lang còn cố ý chạy đến nha huyện một chuyến, tìm được cửa nách nhà họ Phó, bán hết số kẹo còn lại cho Phó nhị tiểu thư.
Bởi vì quả nhiên huyện lệnh lại thu thêm phí vào thành, nên bọn Chu ngũ lang cũng không khách khí nữa, tăng giá một viên kẹo một văn tiền.
Được cái kẹo lần này không giống kẹo lần trước, cho nên nói giá khác nhau cũng có thể trót lọt.
Tiền hai cái cộng lại tổng cộng là 220 văn.
Đương nhiên, kết quả vẫn là do Mãn Bảo tính ra, bởi vì Chu ngũ lang đếm mãi vẫn không ra được, Chu tứ lang cũng tính ra được kết quả giống Mãn Bảo.
Hắn nhìn hai xâu tiền đồng trên giường, trong lòng thấy nóng không chịu được, duỗi tay định sờ một chút, kết quả bị Chu ngũ lang đánh bốp một cái vào tay, "Tứ ca, trong này không có phần của huynh."
Chu tứ lang cảm thấy tan nát cõi lòng, nói: "Ta cũng hỗ trợ mà, ngày hôm qua chặt trúc, cả tước trúc nữa, đều có công của ta."
Chu ngũ lang cảm thấy hắn nói cũng có lý, nhìn sang phía Mãn Bảo.
Mãn Bảo quờ hết tiền đến trước mặt mình, nói: "Nộp thuế trước đã."
Nộp thuế chính là giao tiền vào quỹ chung mẹ bọn họ giữ.
Mãn Bảo sai Đại Đầu về phòng bé cầm quyển vở nhỏ bé làm tới đây, cả giấy và bút mực nữa, sau đó ghi sổ, "Muội phải ghi sổ, không thì sau này sẽ không nhớ đã kiếm được bao nhiêu tiền."
Đây cũng là do Khoa Khoa nhắc bé, chủ yếu là để bé có hiểu một cách tổng thể về việc kiếm tiền tiêu tiền của mình. Vốn dĩ bé định ghi tất cả vào một chỗ, nhưng Khoa Khoa nói không thể ghi như vậy, cho nên bé còn phải chuẩn bị một quyển vở nhỏ để ghi khoản tiền của mình. Nhưng bé còn chưa mua giấy, tờ giấy này là tờ Thiện Bảo đưa cho bé, bé đã gấp thành từng mảnh nhỏ rồi dùng kim khâu lại.
Mãn Bảo liên tục thở dài, cảm thấy nên lấy ra một phần tiền để ngũ ca mua giấy cho bé.
Mãn Bảo vừa ghi sổ, vừa tính khoản tiền của mình, sau đó vô cùng tự tin nói với Khoa Khoa, "Như vậy thì rất nhanh là ta lại có tiền mua gà trống rồi."
Hệ thống không nhịn được nói: "Ký chủ, thật ra ngươi có thể vào trong trung tâm mua sắm để mua giấy, vừa tốt vừa rẻ, hời hơn so với việc ngươi lên huyện thành mua nhiều."
Mãn Bảo ôi một tiếng, "Trung tâm mua sắm còn bán cả giấy cơ à?"
Hệ thống: . Có thứ gì mà trung tâm mua sắm không bán chứ, những ký chủ khác sau khi mở được trung tâm mua sắm thì đều trầm mê không kiềm chế được với việc mua sắm, vì sao đến lượt ký chủ của nó thì ngoài kẹo ra lại không mua gì nữa chứ?
Mỗi lần vào chỉ tiêu một tích phân, tuy rằng nó không lấy hoa hồng khi kí chủ mua đồ, nhưng nó chỉ nhìn thôi cũng thấy sốt ruột biết không?
Cuối cùng Mãn Bảo cùng tìm ra phương thức chính xác để mở trung tâm mua sắm, sau khi ghi rõ khoản tiền, tính tiền nộp thuế, rồi chia tiền xong, bé liền cho phần tiền thuộc về mình vào túi, sau đó lịch bịch chạy về phòng của mình, trốn trong chăn bắt đầu tìm kiếm đồ trong trung tâm mua sắm.
Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, cuối cũng Mãn Bảo cũng biết, ngoài việc lướt xuống dưới tìm kiếm các loại đồ vật trong trung tâm mua sắm, còn có thể đưa yêu cầu tìm đồ vật ở đầu trang.
Nếu không có vật phẩm muốn tìm, trung tâm mua sắm sẽ căn cứ thứ mà ký chủ từng xem để hiện đề cử.
Trời mới biết lần đầu tiên Mãn Bảo mở trung tâm mua sắm ra, bởi vì không hiểu gì, nên đã tiện tay lướt xuống dưới, vài thứ kia đều là đồ bé chưa từng thấy, có xem nhiều hơn nữa cũng chẳng thấy hứng thú. Sau đó ngày nào trước khi đi ngủ bé cũng vào nhìn một cái, đồ mới hiện ra cũng toàn là đồ bé không biết, cho nên Mãn Bảo chẳng có tí hứng thú nào với trung tâm mua sắm này.
Chẳng qua mấy ngày nay bé đều nhìn lọ thuốc màu xanh kia, thế cho nên sản phẩm đề cử gần đây đều là đủ mọi loại thuốc, mỗi tội giá cả quá mức khinh khủng. Tuy rằng Mãn Bảo luôn tự tin hơn người, nhưng mỗi lần nhìn thấy mấy con số kia cũng cảm thấy xa xôi không thể với tới.