Đại Nha đang nỗ lực viết chữ bớt thời gian nhìn thoáng qua, hỏi: "Cô nhỏ, người đi đâu đấy?"
Mãn Bảo phất tay nói: "Mấy cháu cứ tiếp tục đi, ta đi ra ngoài một lát."
Đại Nha theo bản năng định đuổi theo, Mãn Bảo lập tức trừng mắt với bé, "Mau viết chữ đi, nếu cháu không nhớ được thì phạt cháu viết một trăm lần."
Tuy rằng không uy nghiêm lắm, nhưng Đại Nha vẫn bất giác ngồi xổm xuống, chẳng qua bé cũng không sợ, còn ngẩng đầu lên quan sát cô nhỏ, thấy bé vẫn đứng quanh quẩn ở cửa, miệng lẩm bẩm không biết nói gì, thì không để ý nữa mà cúi đầu viết chữ.
Mãn Bảo đang nói thầm, "Nên đi đến nhà Hổ ca ở cuối thôn, hay là đến nhà trưởng thôn ở giữa thôn nhỉ?"
Hệ thống yên lặng nhìn, cũng không quyết định thay bé.
Cuối cùng Mãn Bảo vẫn đi nhà trưởng thôn, bé tính toán nếu trưởng thôn không muốn bán gà, vậy bé lại đi nhà Hổ ca cũng được.
Vì sao bé lại chọn hai nhà này để mua gà? Bởi vì trong thôn ngoại trừ nhà bé, thì chỉ có hai nhà này nuôi nhiều gà nhất.
Lúc này đang là thời điểm bắt đầu nấu cơm tối nên hầu như nhà nào cũng có người, Mãn Bảo vừa mới xuất hiện trong sân, nàng dâu Tam Trụ đã nhìn thấy bé.
Nàng bĩu môi, không vui vẻ lắm, nàng thật sự không có cảm tình với Mãn Bảo lắm. Lời nàng nói lần trước ở bờ sông truyền tới tai người trong nhà, lần ấy nàng đã bị cha mẹ chồng mắng cho một trận.
Mà điều bọn họ càng không ngờ tới, là ngày hôm sau Mãn Bảo lên huyện thành một chuyến, sang ngày thứ ba quả nhiên đã trả được tiền cho bọn họ.
Trong thôn ngầm có lời bàn tán, nói nhà bọn họ bắt nhà Mãn Bảo trả tiền, nhà Mãn Bảo phải mang lương thực lên huyện thành đổi tiền.
Đây không phải lời hay ho gì, cha chồng nàng lập tức cầm tiền đến nhà Chu lão đầu, tuy rằng sau đó cha Mãn Bảo đã giải thích, chuyện hai nhà coi như rõ ràng.
Nhưng nàng vẫn bị mẹ chồng mắng cho một trận, mấy ngày nay việc nặng như cho lợn ăn đều do nàng làm, mấy người đại tẩu nhị tẩu thanh nhàn hơn hẳn.
Nàng dâu Tam Trụ cảm thấy tất cả điều này đều do lỗi của Mãn Bảo.
Nàng dâu Tam Trụ trưng ra thái độ khó chịu nhìn Mãn Bảo, Mãn Bảo cũng chẳng phải đồ ngốc, dứt khoát bỏ qua nàng, gọi với vào bên trong: "Chị dâu Đại Trụ, chị dâu Đại Trụ, tẩu có nhà không?"
Nàng dâu Đại Trụ đang nấu cơm trong phòng bếp vội chạy ra, tò mò nhìn Mãn Bảo còn chưa cao bằng con gái của nàng.
Mãn Bảo mỉm cười với nàng, giọng mang hơi sữa nhưng lại ra vẻ ông cụ non nói: "Chị dâu Đại Trụ, mẹ chồng của tẩu đâu?"
Nàng dâu Đại Trụ cảm thấy đối phương đáng yêu, nhịn cười nói: "Là cô nhỏ Mãn Bảo à, mẹ chồng ta ra vườn rau rồi, muội tìm bà ấy có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, chỉ định đến nhà tẩu mua con gà để ăn."
Nàng dâu Đại Trụ ngớ ra, "Mua gà? Không phải nhà muội cũng có gà sao?"
Mãn Bảo đúng lý hợp tình nói: "Gà nhà muội còn phải đẻ trứng mà, không nỡ lấy ra ăn."
Nàng dâu Tam Trụ không nhịn được nói: "Nhà ngươi không nỡ lấy gà ra ăn, nhà ta thì nỡ lấy ra ăn à."
Mãn Bảo nói: "Nếu nhà tẩu có gà không đẻ trứng, chẳng lẽ còn không nỡ bán sao?"
Bé nhìn nàng dâu Tam Trụ đầy khó hiểu, nói: "Nếu tẩu không muốn bán thì nói thẳng là được, muội cũng chẳng cố mua."
"Ngươi!" Nàng dâu Tam Trụ còn chưa kịp nói gì, nàng dâu Đại Trụ đã hoài nghi nhìn Mãn Bảo trước, "Cô nhỏ Mãn Bảo, là người trong nhà bảo muội tới mua à?"
Mãn Bảo gật đầu, "Mẹ muội phải bồi bổ thân thể, cho nên cần ăn thịt gà. Nàng dâu Đại Trụ, nhà tẩu có gà không đẻ trứng muốn bán không?"
Nàng dâu Đại Trụ do dự định lắc đầu, nàng vẫn rất hoài nghi, sao nhà họ Chu có thể để Mãn Bảo tới mua gà được? Trong nhà có bao nhiêu nàng dâu huynh đệ, còn có mấy đứa cháu lớn hơn, dù đây chỉ là mua gà nhưng cũng nên là bọn họ tới mới đúng chứ?
Chỉ là nàng còn chưa kịp nói ra, nàng dâu Tam Trụ đã giành nói trước: "Có đấy, có gà trống, ngươi muốn mua không?"
Ánh mắt Mãn Bảo sáng lên, liên tục gật đầu nói: "Muốn chứ, muốn chứ, nàng dâu Tam Trụ, tẩu mau bắt gà trống đến cho muội xem, muội tính theo giá thị trường cho tẩu."
Nàng dâu Tam Trụ nghi ngờ, "Ngươi muốn mua thật à, ngươi có tiền không?"
Mãn Bảo móc từ trong túi ra một đống tiền đồng, cười tủm tỉm nói: "Đây, muội có tiền nha."
Nàng dâu Tam Trụ nhìn không dời mắt, nàng dâu Đại Trụ cũng ngây người, không hẹn mà cùng nghĩ, nhà họ Chu cũng thoáng thật, nhiều tiền như vậy mà để một đứa trẻ cầm, cũng không sợ bị người ta cướp mất.
Chẳng qua, đây là trong thôn, đoán chừng cũng chả ai dám cướp.
Nếu Mãn Bảo đã mang tiền tới, nàng dâu Tam Trụ đảo con ngươi, lập tức xoay người đến ổ gà bắt một gà trống đến cho Mãn Bảo xem, nói: "Đây, con này đi, nhà ta có tất cả hai con gà trống, một con để dành đến ăn tết cúng tổ tiên, con này bán cho ngươi vậy. Dựa theo giá thị trường nhé, ta đây tính cân nặng cho ngươi luôn."
Nàng dâu Đại Trụ nhăn mày, nàng dâu Tam Trụ nhỏ giọng nói: "Đại tẩu, từ lâu mẹ đã muốn để cho mấy người đại ca mang con gà này lên chợ bán lấy tiền, nhưng chúng ta toàn người nhà quê, ai nỡ bỏ ra mấy chục văn tiền mua một con gà về ăn chứ? Đến lúc đó chắc lại phải mang vào trong huyện bán, một chuyến đi đi lại lại vừa mất thời giờ vừa tốn công, nếu giờ tẩu không muốn bán, thì sau này bảo đại ca mang đi bán đi, lão tam nhà ta không đi đâu."
Nàng dâu Đại Trụ nghe vậy thì ngậm miệng không nói nữa.
Chẳng qua nàng cũng không để mặc nàng dâu lão tam làm bậy như vậy, nàng chủ động về phòng lấy cân, vừa cân vừa nói với Mãn Bảo: "Bà con thôn xóm, sao có thể tính theo giá thị trường? Chúng ta bớt mỗi cân một văn cho muội."
Rất mau đã cân xong, nàng dâu Đại Trụ vụng về tính toán, nói: "Tổng cộng là 53 văn."
Mãn Bảo vui vẻ lấy tiền đồng trong túi ra đưa cho nàng đếm, không đủ lại cho tay vào túi, bảo Khoa Khoa lại thả tiền vào túi cho bé, cứ như vậy hai ba lần, cuối cùng cũng đủ 53 văn.
Nàng dâu Đại Trụ cẩn thận buộc chân gà trống, sau đó lại trói chặt cánh con gà, lúc này mới để bé ôm về nhà.
Thấy bé ôm con gà trống có vẻ tốn sức, lại hỏi: "Không thì để ta mang về nhà cho muội?"
Mãn Bảo lắc đầu, tràn đầy tin tưởng nói: "Không sao, muội ôm được."
Mãn Bảo ôm gà trống đi về nhà, đi được nửa đường thì ôm không nổi nữa, bé dứt khoát thả con gà xuống đất, cầm lấy dây thừng buộc trên cánh nó, trực tiếp kéo đi.
Gà trống vừa kêu o o vừa ương nghạnh vỗ cánh phành phạch, có lúc còn nhảy lên mấy cái.
Mỗi tội chân và cánh đều bị trói, nó chỉ đành để Mãn Bảo kéo về nhà như vậy.
Đám người Đại Đầu Đại Nha mới vừa phát hiện không thấy cô nhỏ đâu, đang định ra ngoài tìm thấy thế thì há to miệng nhìn cô nhỏ kéo con gà chạy đến chỗ bọn họ..
Nhị Nha hoàn hồn đầu tiên, dẫn đầu chạy đi lên hỏi: "Cô nhỏ, người lấy gà ở đâu ra thế?"
Đám Đại Đầu cũng chạy lên, rối rít bế chú gà trống đáng thương lên xem, thương tiếc xoa người nó, tuy rằng thèm nhỏ cả dãi, nhưng vẫn nói: "Cô nhỏ, ăn trộm là không đúng."
Đám Chu tứ lang cũng chạy ra.
Mãn Bảo không vui, nói: "Ai bảo ta trộm, đây là ta mua!"
Mãn Bảo kiêu ngạo vỗ túi của mình: "Dùng tiền mua!"
Chu ngũ lang mới từ huyện thành về không nhịn được kêu lên sợ hãi, "Muội mua của ai, mua bao nhiêu tiền? Không phải bị lừa chứ?"
Trên dưới nhà họ Chu cũng mang tâm trạng kinh sợ đối với công kích Mãn Bảo mang về, chờ nghe bé kể xong, Chu lão đầu không kìm được sờ eo một chút, sờ một lúc không thấy gì, lúc này mới nhớ ra, sáng sớm nay ông đã đưa hết thuốc lá cho lão ngũ mang lên huyện thành bán, số còn thừa thì bị ông cất đi, định để dành ăn tết lại hút.
Chu lão đầu nhìn về phía vợ già.