Chu tứ lang ngồi xổm bên cạnh Mãn Bảo, thở dài lần nữa, "Muội út, có phải tứ ca đắc tội với muội không?"
Mãn Bảo gật đầu, "Huynh đắc tội với cả nhà."
Chu tứ lang im lặng nửa ngày mới nói: "Ta sẽ sửa đổi thật mà, muội không tin ư?"
Tuy rằng trong lòng không tin, nhưng Mãn Bảo vẫn gật đầu, "Muội tin, cho nên tứ ca, huynh phải cố gắng trả nợ tiền trong nhà và tiền của anh trai chị dâu."
Chu tứ lang ủ rũ hạ vai, "Trồng trọt không kiếm được tiền."
Mãn Bảo không tán đồng, "Rất nhiều người trồng trọt, cha mẹ trồng trọt, anh trai chị dâu trồng trọt, ngay đến Bạch lão gia cũng trồng trọt kìa."
"Đất của bọn họ đều là đất tốt."
"Nhưng đất của mấy trăm năm, mấy ngàn năm, mấy vạn năm trước cũng xấu như này mà, không phải đều dựa vào con người chăm bẵm mới tốt lên được sao?" Mãn Bảo đã hỏi thử Khoa Khoa rồi, rất có niềm tin, an ủi Chu tứ lang nói: "Yên tâm đi tứ ca, huynh cứ cuốc ra trước, sau đó muội bảo ngũ ca lục ca giúp huynh chăm sóc đất, tương lai muội sẽ nói với cha, đất huynh cuốc được đều là của huynh. Còn tiền thì có thể từ từ kiếm, huynh không trả được, huynh còn có con trai huynh nữa mà."
Chu tứ lang: .
Mãn Bảo đã lên kế hoạch cho hắn, nói: "Tuy rằng con của huynh phải trả nợ thay huynh, nhưng lúc nó chia nhà cũng sẽ được nhiều hơn bọn Đại Đầu một phần, chắc chắn nó sẽ bằng lòng. Thật ra muội còn muốn cho bọn Đại Đầu tự mình khai hoang một phần đấy, như vậy nếu sau này bọn họ có con cháu thì có thể truyền xuống dưới."
Chu tứ lang: ".. Mãn Bảo, muội nghĩ nhiều thật."
Mãn Bảo: "Đó là tất nhiên, tiên sinh nói, nếu con người muốn ổn định lâu dài thì không thể chỉ nhìn mấy thứ trước mắt, vừa rồi muội đã suy nghĩ, tại sao Bạch lão gia lại có tiền?"
Chu tứ lang: "Bởi vì nhà bọn họ nhiều ruộng."
"Đúng vậy, là bởi vì nhà bọn họ nhiều ruộng, nhiều đến mức có thể thuê rất nhiều người giúp chú ấy trồng trọt, chú ấy chỉ cần nằm nhà đếm tiền là được," Mãn Bảo bừng bừng dã tâm, "Nếu nhà chúng ta cũng có rất nhiều ruộng như thế, vậy có phải chúng ta cũng có thể trở thành người như Bạch địa chủ không?"
Chu tứ lang xoay người muốn đi.
Mãn Bảo vẫn vô cùng nhiệt tình giữ hắn lại, "Tứ ca, huynh đừng đi mà, muội còn chưa nói xong đâu."
Chu tứ lang đã không muốn để ý đến bé.
Khai hoang rất mệt, cơ hồ toàn là việc tốn sức, ngày nào về đến nhà Chu tứ lang cũng đều muốn ngồi xuống đất không nhúc nhích nữa, ăn cơm xong thì tắm rửa đơn giản một chút, trời còn chưa tối đã lên giường nằm rồi.
Chu tứ lang xoa nắn bả vai và eo lưng nhức mỏi, lần đầu tiên chảy xuống giọt lệ hối hận, hắn thật sự biết sai rồi mà.
Chu tứ lang ở trong phòng lau nước mắt, còn Mãn Bảo nhân lúc trời chưa tối triệu tập các bạn nhỏ lại đây để dạy họ biết chữ.
Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng tò mò sấn vào xem.
Mãn Bảo dạy bọn tên thôn tên huyện trước, sau đó dạy tên của từng người bọn họ, bé nói: "Đây là tiên sinh dạy ta, bảo ta phải học thuộc lòng, nếu không cẩn thận đi lạc hoặc bị người bắt đi, cũng có thể nhớ rõ nhà mình ở chỗ nào, tên là gì."
Phùng thị không nhịn được phi phi vài tiếng, nói: "Trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ, gió thổi bay đi, cô nhỏ, muội đừng nói lung tung, sao muội có thể đi lạc chứ?"
Tiểu Tiền thị lại nói: "Ta thấy biện pháp này không tệ, mau để cho bọn trẻ nhớ kĩ, lão ngũ lão lục cũng nhớ đi, sau này các ngươi muốn tự đi lên huyện thành sẽ không bị lạc."
"Đại tẩu, lão ngũ và lão lục đều là thằng nhóc choai choai rồi, ai còn muốn bắt chứ."
"Cũng chưa biết chừng," tiểu Tiền thị nói: "Bây giờ thời đại thái bình, chỗ nào cũng có người cả, chẳng may có kẻ to gan lớn mật, bắt lão ngũ lão lục đi làm cu li thì sao? Chuyện như vậy cũng không phải chưa từng có."
Phùng thị kinh ngạc, "Còn từng có chuyện như vậy à?"
"Còn chưa có," tiểu Tiền thị thấy cô nhỏ nhảy tới trước mặt đưa đôi mắt long lanh nhìn nàng, lập tức biết bé lại muốn nghe kể chuyện, nàng cười nói: "Đó là chuyện ta từng nghe kể khi còn nhỏ, nói rằng có hai huynh đệ trong thôn chúng ta, một người hai mươi mấy, một người vừa mới thành niên, hai anh em lên huyện thành tìm việc nhưng không đi cùng người trong thôn, kết quả bị người ta bắt đi mất. Người trong nhà đều cho rằng bọn hắn đã chết, ai ngờ qua rất nhiều năm sau, người đệ đệ lại còn sống trở về, nhưng người đã không còn ra hình người nữa, nói là bị nhốt trong một bãi đập đá, ngày nào cũng chỉ được phát một cái bánh bao, có rất nhiều người sống sờ sờ đều bị mệt và đói đến chết. Không thì các ngươi nghĩ sao mà lần nào đi huyện thành, đều phải cần vài người huynh đệ kết bè kết bạn đi với nhau? Đều do chuyện này cả đấy."
Mãn Bảo lập tức quay sang nhìn ngũ ca và lục ca, thấy rối rắm, "Ngũ ca, lục ca, hay thôi các huynh đừng đi huyện thành nữa."
Trong lòng Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng thấy hơi run, nhưng nghĩ đến lợi nhuận phong phú kia, bọn họ lại không đồng ý nổi.
Chu lão đầu ở bên cạnh vừa hút vừa quấn sợi thuốc lá, nói: "Lão nhị, ngày mai con dẫn lão ngũ lão lục đi một chuyến, dạy bọn hắn quy củ đi đường."
Chu nghị lang đồng ý.
Mãn Bảo tò mò hỏi cha bé, "Cha, đi đường còn có quy củ ạ?"
"Có chứ, ngày mai đợi ngũ ca con trở lại, để hắn nói con nghe."
Mãn Bảo chờ mong không thôi.
Mấy người đều là lần đầu tiên học chữ, đương nhiên không có khả năng học được quá nhiều, cho nên Mãn Bảo chỉ dạy bọn họ ba chữ thôn Thất Lí mà thôi.
Mọi người cùng nhau cầm cành cây khoa chân múa tay trên mặt đất, ba chị em dâu tiểu Tiền thị thấy mấy đứa trẻ hiếm khi không chạy ra ngoài chơi sau bữa tối, cũng vui mừng nở nụ cười.
Tiểu Tiền thị và Phùng thị đang muốn gọi Đại Nha và Nhị Nha đi rửa bát, xoay người lại thấy các bé đang ngồi xổm trên mặt đất vẽ đến nghiêm túc, do dự một chút, tiểu Tiền thị vẫn kéo Phùng thị đi: "Thôi, chúng ta rửa đi vậy, để mấy cô cháu bọn họ chơi với nhau đi."
Vốn dĩ trước kia loại việc như rửa bát đĩa này đều là do Đại Nha và Nhị Nha làm, Phùng thị tuy rằng không vui vì phải làm thêm một việc, nhưng liếc mắt nhìn con gái đang vui vẻ một cái, vẫn gật đầu đồng ý.
Thôi vậy, học mấy chữ, ít nhất cũng không đến nỗi ngay cả nhà ở chỗ nào cũng không biết.
Mãn Bảo dạy đến nghiêm túc, đám học sinh cũng học vô cùng nghiêm túc, chờ đến tận lúc trời tối không nhìn rõ nữa, Mãn Bảo mới ném gậy đi, mọi người cùng nhau chơi trò chơi.
Rất ít người trong nhà họ Chu sẽ hỏi Mãn Bảo học cái gì ở trường, bởi vì có nói bọn họ cũng không hiểu, ngày nào Mãn Bảo về nhà, bọn họ chỉ hỏi bé có bị bắt nạt không, sau khi biết không bị bắt nạt thì cũng chẳng hỏi gì nữa.
Đến nỗi Mãn Bảo ở trường học học tập thế nào, kia còn cần phải nói sao?
Chắc chắn là vô cùng tốt, trong suy nghĩ của mấy người nhà họ Chu, toàn bộ thôn Thất Lí này còn có ai có thể thông minh hơn muội út (cô nhỏ) chứ?
Không thấy Trang tiên sinh tình nguyện không lấy quà nhập học cũng muốn nhận bé làm đồ đệ đấy sao?
Người nhà họ Chu rất yên tâm, nhưng người nhà họ Bạch lại mang một loại thái độ khác đối với Bạch Thiện Bảo.
Bạch Thiện Bảo vừa về đến nhà, mông còn chưa kịp ngồi xuống đã bị mẫu thân Trình thị kéo đến xoa nắn một hồi, câu đầu tiên là hỏi hôm nay cậu có đánh nhau không?
Nghe được đáp án phủ định xong thì hỏi hôm nay cậu có bắt nạt ai không, nghe được câu phủ định lần nữa mới hỏi cậu có bị ai bắt nạt không, sau đó biết là không có.
Bấy giờ Trịnh thị mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đến nỗi chuyện con trai cố tình chọn vũng nước mà dẫm, làm giày và quần đều bị ướt sũng kia đều là chuyện nhỏ mà thôi.
Nàng bảo người hầu dẫn con trai đi tắm rửa thay quần áo, lại múc cho cậu một bát canh gừng, lúc này mới dẫn cậu đi gặp bà nội.