Giữa trưa trời vẫn còn nắng chang chang, thế mà lúc chiều tan học mây đen đã giăng đầy trời.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo ghé lên bàn nhìn ra bên ngoài, đều thấy hơi phấn khích, đúng thật là con kiến chuyển nhà thì trời sẽ mưa.
Trang tiên sinh cũng nhìn thấy, sau khi tan học liền bảo bọn học sinh ở lại phòng học chờ người nhà tới đón, sau đó đưa Mãn Bảo và Thiện Bảo tới chỗ ở bên cạnh của ông.
Mang hai đứa trẻ vào thư phòng nói: "Buổi sáng các con nhìn thấy con kiến chuyển nhà, bây giờ nhìn thấy gì?"
Mãn Bảo nói: "Trời sắp mưa ạ, con kiến chuyển nhà thì trời sẽ mưa."
Trang tiên sinh liền cười nói: "Đứa bé ngốc, các con đảo ngược trình tự rồi. Không phải con kiến chuyển nhà thì trời sẽ mưa, mà là trời sắp mưa, nên con kiến mới dời tổ, dọn nhà của mình tới chỗ an toàn. Con người thấy thế, sẽ biết rằng trời sắp mưa."
Trang tiên sinh nói rất chậm rãi, hai đứa trẻ xòe ngón tay tính thử một chút, phát hiện đúng là như vậy, vì thế gật đầu.
Trang tiên sinh chỉ màn mưa bên ngoài tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ các con nhìn thấy gì?"
Hai đứa trẻ trăm miệng một lời, "Trời mưa ạ."
"Những thứ này đều là biểu tượng," Trang tiên sinh nói: "Mãn Bảo, cha mẹ con nói với con con kiến chuyển nhà thì trời sẽ mưa, cho nên con mới cho rằng con kiến chuyển nhà thì trời mưa. Thiện Bảo, con chưa từng nghe qua lời này, cho nên chỉ nhìn thấy con kiến chuyển nhà. Nhưng các con có biết khi thầy nhìn thấy con kiến thì sẽ nghĩ đến cái gì không?"
Hai đứa trẻ lắc đầu.
"Thầy không chỉ nghĩ đến việc trời sắp mưa, còn sẽ nghĩ, hóa ra nhà ta có nhiều kiến như vậy, con kiến gặm nhấm phòng ốc, đồ dùng, phải nên diệt kiến trong nhà thôi, ta còn sẽ nghĩ, bờ đê ngàn dặm sẽ vỡ vì tổ kiến.." Trang tiên sinh tỉ mỉ nói với họ chuyện con kiến.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đều nghe đến sửng sốt, nào đâu biết rằng con kiến nho nhỏ không chỉ gặm chết cây to, còn có thể gặm sạch phòng ốc nhà ở, có thể phá hủy đê đập ngàn dặm chỉ trong một sớm một chiều.
Trang tiên sinh nói xong con kiến lại nói đến trời mưa bên ngoài, nói cho bọn họ, rằng thứ bây giờ bọn họ nhìn thấy chỉ là một trận mưa thu, nhưng ở trong mắt những người khác nhau, trận mưa thu này cũng có ý nghĩa khác nhau.
Đối với đám trẻ bọn họ, mưa thu chỉ tạm giữ chân bọn họ ở lại trường học, nhưng đối với người nông dân, trận mưa thu này trút xuống, có nghĩa là bọn họ có thể bắt đầu xới đất nhổ cỏ, chuẩn bị cho việc trồng trọt năm sau.
Mà đối với người muốn ra ngoài, trận mưa thu này lại hại nhiều hơn lợi, bởi vì không biết nó đã làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của họ.
Trang tiên sinh tỉ mỉ nói những chuyện này với hai đứa trẻ, tựa hồ chỉ là mấy câu chuyện vẩn vơ chẳng hề liên quan, nhưng ngoặt một cái lại chuyển về tới vấn đề của huyện lệnh.
"Buổi sáng, ta hỏi các con công việc của huyện lệnh là gì, những điều các con nói đều là những ấn tượng trực quan mà các con mắt thấy tai nghe, nhưng thật ra các con đều không thấy được đầy đủ," Trang tiên sinh nói: "Có đôi khi điều mà các con tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy cũng chưa chắc đã là điều mà trong lòng các con đang nghĩ. Các con phải nhìn nhiều hơn, phải nghe thêm chút, cũng phải tự hỏi nhiều hơn nữa, nếu trong lòng đang có quá nhiều cảm xúc, vậy thì tạm hoãn lại đã, không cần vội vàng kết luận. Chờ thời gian qua đi, bao giờ các con thấy bình tĩnh hẵng lại tiếp tục nghĩ những việc này, có lẽ chúng ta sẽ thu hoạch được một kết quả khác."
Hai đứa trẻ nghe hiểu được một chút, nhưng cũng không phải quá rõ ràng. Trang tiên sinh cũng không bắt bọn họ phải hiểu ngay, mà bảo bọn họ nhớ kỹ lời ông nói, chờ đến sau này lúc nào nên hiểu thì bọn họ sẽ hiểu.
Nói một lúc, người nhà họ Bạch và họ Chu tới đón hai đứa trẻ, Mãn Bảo và Thiện Bảo chào tạm biệt tiên sinh, hai người nắm tay dầm mưa chạy ra ngoài, bị mưa xối hết vào người, vô cùng vui vẻ. Lúc hai đứa trẻ chạy còn cố ý chọn chỗ có vũng nước dẫm lên, nước càng văng nhiều lên người thì càng vui vẻ.
Ngoài sân liên tục vang lên tiếng quát to của người lớn, hai đứa bé dẫm nước lạch bạch, chia nhau chạy đến chỗ người nhà.
Trang tiên sinh đứng ở cửa nhìn, chậm rãi vuốt râu, lòng lại suy nghĩ về câu nói của Mãn Bảo.
Lần này huyện lệnh muốn tăng thêm phí vào thành, là vì sao chứ?
Tất nhiên Trang tiên sinh sẽ biết nhiều hơn người nhà họ Chu, thật ra từ ba năm trước đây, Phó huyện lệnh vừa tới huyện La Giang đã thêm một khoản phí vào thành. Không chỉ như thế, thuế khóa lao dịch đều tăng lên, sau đó trong hai năm Phó huyện lệnh sửa được một đoạn đường quan*, gia cố lại đê đập La Giang, còn đào được một lạch nước cho huyện.
*Đường quan (Quan lộ) : Con đường do nhà nước xây dựng.
Nhiệm kỳ của huyện lệnh là ba năm, năm nay Phó huyện lệnh không bị điều đi, chứng tỏ là hắn còn phải ở lại đây một nhiệm kỳ nữa, chẳng qua là không biết lần này hắn muốn làm chính sự gì, hay là chẳng làm gì cả.
Trang tiên sinh có chút lo lắng.
Nhưng hiển nhiên không thể nói mấy vấn đề này với hai đứa trẻ.
Mãn Bảo được Phùng thị ôm về nhà, sau đó nàng vào phòng bếp đun nước ấm cho bé tắm rửa, không còn cách nào, đứa nhỏ này đi dẫm nước, không chỉ ướt giày, quần cũng bị ướt không ít.
Tiền thị vừa sờ tay nhỏ của bé vừa mắng: "Thật là càng ngày càng không khiến người ta bớt lo, sao ta cảm thấy cho con đi học thì con lại càng nghịch ngợm hơn vậy?"
Mãn Bảo nói: "Bạch Thiện Bảo cũng dẫm nước."
"Hắn là hắn, con là con, nói không chừng là hắn học con đó, để con đi học là để con giỏi lên, chứ không phải để đi học cái xấu, càng không phải để đi dạy hư đứa trẻ khác."
Mãn Bảo thở dài, "Được rồi, vậy lần sau con không dẫm nước nữa ạ."
Lời hứa trẻ con giống như thời tiết tháng bảy, không thể tin được.
Tiền thị bảo Phùng thị tắm cho bé, lại rót cho bé một chén nước ấm, trước khi cho bé đi chơi thì dặn dò bé, "Không được ra ngoài dẫm nước mưa, không thì ngày mai ta sẽ không cho con đi học nữa."
Lúc này là lúc Mãn Bảo đang nhiệt tình yêu thích học tập, sao có thể nỡ bỏ không đi?
Vì thế chỉ có thể ngồi trong nhà chờ các ca ca của bé trở về.
Chu tứ lang và hai đệ đệ trốn dưới gốc cây tránh mưa, chờ đến khi mưa nhỏ bớt mới chạy về, chỉ là trên người vẫn ướt.
Hôm nay bọn Chu ngũ lang đi giúp đỡ khai hoang, thuận tay chặt không ít cây trúc, sau đó vừa về đã đưa mắt ra hiệu với muội út.
Mãn Bảo hiểu rõ, chờ Chu nhị lang trở về là quấn lấy hắn nhờ hắn đan lẵng hoa.
Chu nhị lang cũng đang muốn làm, lần trước lẵng hoa của Mãn Bảo kiếm lời được không ít tiền, Chu nhị lang ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn rất để ý. Chỉ là gần đây hắn quá nhiều việc, không có lúc rảnh tay. Giờ thấy Mãn Bảo hỏi, lập tức biết là chủ ý của lão ngũ lão lục, hắn cũng không từ chối, nói: "Để lão ngũ lão lục tước trúc trước đi, ta đi làm về sẽ đan cho bọn hắn."
Ngay cả Chu lão đầu cũng hiếm khi nói: "Chờ ta đi thăm ruộng vể sẽ đan giúp các con."
Ngẫm nghĩ, cảm thấy việc khai hoang của lão tứ không đáng tin lắm, chần chừ nói: "Hay là bảo lão tứ đừng khai hoang nữa, miếng đất dưới chân núi kia, cuốc xong rồi chăm bẵm hai năm cũng chưa chắc đã tốt lên được, cần gì phải vậy? Vẫn nên ở nhà giúp đỡ việc nhà thì hơn."
Tinh thần Chu tứ lang rung lên, định gật đầu.
Chỉ là Mãn Bảo không đồng ý, Mãn Bảo nói: "Cha, tứ ca không nghe lời, đó là hình phạt, tiên sinh nói, thay đổi xoành xoạch là điều tối kỵ, nếu sau này tứ ca cảm thấy làm sai cũng chẳng sao hết thì làm sao bây giờ?"
"Hắn dám, để xem ta có đánh chết hắn không!"
Mãn Bảo khinh bỉ cha bé, "Người chắc chắn sẽ không đánh chết tứ ca, không thì người sẽ đau lòng lắm."
Chu lão đầu bị nghẹn không nói ra lời, phất tay nói: "Được rồi, vậy để tứ ca con khai hoang tiếp đi, ngũ ca lục ca con thì đi xem có thể buôn bán cái món lẵng hoa này lâu dài được không."