"Nhìn thì nhìn, ai sợ ai chứ." Tuy rằng khuôn mặt nhỏ của Bạch Thiện Bảo cũng trắng bệch, nhưng vì không muốn mất mặt trước Mãn Bảo, đành run tay mở hộp ra, sau khi nhìn thoáng qua thì lập tức quay đầu sang chỗ khác, mạnh miệng nói: "Không phải là ta sợ nó, mà là do nó trông quá xấu, ta không muốn nhìn."
Mãn Bảo cảm thấy cậu nói rất đúng, liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng cảm thấy nó quá xấu, nhìn nhiều đau mắt."
Hai đứa bé liếc nhau, đều tán thành lý do thoái thác của đối phương, sau đó cùng quay đầu nhìn sâu trong hộp, lại quay đầu đi chỗ khác, lại nhìn một cái, lại quay đầu đi..
Bạch lão gia đứng ngoài cửa sổ nhìn cảnh tượng này, lại xem đứa con trai đang cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn của mình, chân khẽ giật giật, nhưng nhìn đến Trang tiên sinh ở đằng trước, hắn lại kìm chế không đá ra.
Tuy rằng Trang tiên sinh cũng đánh bàn tay học sinh, lại không ủng hộ việc phụ huynh đánh con mình, đặc biệt là cách đánh của Bạch lão gia. Mắt thấy ánh mắt hắn nhìn Bạch nhị lang ngày càng nguy hiểm, Trang tiên sinh liền tỏ ý bảo các phụ huynh ra về, ông phải bắt đầu dạy học.
Bạch lão gia âm thầm trừng mắt nhìn con trai út một cái, hạ giọng cảnh cáo cậu một tiếng rồi mời Lưu thị và Trịnh thị cùng về.
Tuy thôn Thất Lí ở trong khe núi, ra vào khó khăn, nhưng phong cảnh rất đẹp.
Bạch lão gia cũng là người có học, lúc trước xây trường học đã cố ý chọn chỗ có phong cảnh tốt, dựa núi nhìn sông, vô cùng tươi đẹp.
Tuy rằng cảnh thu hiu quạnh, nhưng rừng cây nơi đây vẫn um tùm như trước, ven đường còn mọc không ít hoa dại, điểm xuyết trông rất thơ mộng.
Lưu thị chậm rãi đi dọc theo bờ sông đến nhà lớn Bạch gia, trên mặt đầy vẻ vui thích, bà quay đầu nói với Bạch lão gia: "Nơi này thật đúng là đất thiêng sinh người tài."
Bạch lão gia biết thím nói đến Mãn Bảo, vuốt râu cười nói: "Thím đừng nhìn nơi đây ở bên khe suối nghèo nàn, kỳ thật có nhiều người nhiều vật tốt lắm, sau này người sẽ rõ."
Lưu thị gật đầu, "Đứa bé kia còn nhỏ tuổi đã biết vượt khó mà lên, rõ ràng sợ hãi, lại biết tìm cách khắc phục, ta chỉ hy vọng về sau Thiện Bảo cũng có thể học được điểm này của nàng."
Lưu thị thấy hơi tiếc nuối, "Đáng tiếc nàng lại là con gái, đúng rồi, nhà nàng nhiều huynh đệ con cháu như vậy, sao lại không có đứa nào lọt vào mắt Trang tiên sinh?"
Tuy rằng Bạch lão gia rất ít khi qua lại với người trong thôn, nhưng sự tình trong thôn hắn vẫn biết, hắn cười nói: "Tinh hoa nhà họ Chu chỉ sợ đều dồn hết lên người đứa trẻ này."
Lưu thị thử nhớ lại người nhà họ Chu hôm qua bà thấy, khẽ gật đầu, cười nói: "Bà Chu ngày hôm qua ta thấy có vẻ là một người hiền lành."
Bạch lão gia nhớ lại lời quản gia nói với hắn về người nhà họ Chu, không chắc chắn lắm: "Có lẽ vậy ạ, cháu thấy lão đại lão tam nhà bọn họ rất chăm chỉ cần cù, lão nhị lại có vài phần cơ trí thông minh, hay lên trên chợ làm chút mua bán nhỏ."
Hai người vừa nói vừa đi về nhà.
Mà bên phía trường học, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đã cất sâu đi, bắt đầu lấy sách của mình ra đọc theo tiên sinh.
Bạch Thiện Bảo vốn muốn từ chỗ đọc sách áp đảo đối phương, vì thế lớn tiếng ngâm nga, tuy rằng còn mang theo hơi sữa, nhưng giọng đọc vẫn to nhất lớp.
Mãn Bảo thích nhất là tham gia náo nhiệt, thấy bạn ngồi cùng bàn đọc rất to, bé cũng cao giọng bắt chước, dáng vẻ hai đứa bé nho nhỏ rung đùi thích ý vô cùng đáng yêu.
Ít nhất là khiến Trang tiên sinh đứng trên bục giảng cảm thấy vô cùng hài lòng, trong mắt đều tràn đầy ý cười, vuốt râu của mình, lắc đầu vui mừng giảng tiếp.
Học sinh khác trong lớp cũng bị ảnh hưởng bởi hai bạn nhỏ, càng nghiêm túc hơn trước kia, ngay cả đám học sinh lớn đã học xong luận ngữ cũng không nhịn được đọc theo hai người.
Bạch nhị lang đứng ngoài phòng học không kìm được quay đầu nhìn thoáng qua hai đứa bé trong phòng, cái mũi giống như sắp phun ra lửa, hừ một tiếng.
Hai bạn học bị phạt cùng cậu cũng tò mò quay đầu nhìn thoáng qua, bước đến bên người đại ca nói: "Nhị lang ca, sao em họ của huynh lại biết đọc , không phải hắn vừa mới đi học sao?"
Bạch nhị lang thì thầm nói: "Thế nên ta mới ghét hắn nhất, lúc hắn hai tuổi đã học vỡ lòng, bà nội của ta nói, hắn không chỉ thuộc được 300 bài thơ, còn thuộc cả và rồi. Lúc hắn mới đến, bà nội ta liền đưa thịt kho tàu ta thích ăn nhất cho hắn ăn, tóm lại, hắn và Mãn Bảo đáng ghét như nhau. Hừ, học giỏi thì ghê gớm lắm sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đánh nhau lợi hại hơn hắn, hay là chờ buổi chiều tan học, chúng ta chặn hắn ở trên đường, đánh hắn một trận cho bõ tức đi."
Bạch nhị lang có chút do dự, "Cha ta mà biết được, chắc chắn sẽ đánh ta."
"Chúng ta đánh trộm mà, ta nghe đại ca của ta nói, nếu muốn người bị đánh không biết ai đánh mình, vậy cứ trùm bao tải là được."
Bạch nhị lang đảo con ngươi, nhỏ giọng nói: "Chúng ta lấy bao tải ở đâu?"
"Nhà ta có, nhưng mà ta không thể chạy về nhà lấy đâu, nhà huynh còn gần hơn nhà ta mà."
"Vậy ngày mai đi," một đứa khác nói: "Ngày mai chúng ta mang bao tải đến đây, tốt nhất là trùm cả Mãn Bảo."
"Như vậy thì không hay lắm," Bạch thì lang nhíu mày nói: "Nàng là con gái, bắt sâu dọa nàng là được, nam tử hán đại trượng phu sao có thể đi đánh con gái chứ?"
Đứa còn lại cũng cảm thấy đánh con gái quá mất mặt, vì thế không tán thành đề nghị này, cuộc bàn bạc gặp được trở ngại.
Bạch Thiện Bảo còn đang so giọng với Mãn Bảo, ngươi áp chế ta câu trước, thì ta sẽ áp đảo ngươi câu sau.
Trang tiên sinh cười tủm tỉm hồi lâu mới khẽ gõ bàn của hai bé, dặn dò nói: "Nhỏ giọng một chút, đọc sách cũng cần kỹ xảo, nếu không ngày mai có muốn nói cũng không nói được."
Trang tiên sinh ra hiệu mọi người dừng lại, bảo nhóm học sinh bé lấy sách ra, bắt đầu dạy bọn họ bài mới, dạy cho bọn họ đọc bài văn này như thế nào, lại bảo bọn họ học thuộc trước, lát nữa mới giảng giải nghĩa của bài này.
Dặn dò xong nhóm học sinh bé, Trang tiên sinh lại đi xem nhóm học sinh lớn.
Kỳ thật nhóm học sinh lớn này cũng chỉ có năm người mà thôi.
Bạch Thiện nhìn thoáng qua Mãn Bảo, tự mình yên lặng ở bên cạnh đọc thẩm.
Mãn Bảo cũng nghiêm túc đọc, trí nhớ của bé trước nay vẫn tốt, gần như chỉ cần đọc qua hai ba lần là đã nhớ kỹ, nhưng không biết bé nghĩ đến điều gì, lại bắt đầu quay đầu nhìn xung quanh.
Nếu là trước kia, bé sẽ trực tiếp hỏi Khoa Khoa, nhưng giờ đây có người ngồi bên cạnh, bé cảm thấy nói chuyện với Khoa Khoa ở trong lòng còn không bằng dùng miệng nói chuyện với người khác.
Lời nói thông qua miệng, có thể dài dòng còn vô cùng dễ nghe.
Vì thế bé bắt đầu đẩy sách giáo khoa chép tay của mình sang phía Bạch Thiện Bảo, hỏi: "Ngươi có biết những câu này có nghĩa gì không?"
Bạch Thiện Bảo nhìn thoáng qua, vừa hay là mấy câu cậu đã học với bà nội rồi, nên kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là biết, ngươi không biết sao?"
"Ta không biết, tiên sinh còn chưa giảng tới mà," Mãn Bảo nói rất đương nhiên: "Nhưng bây giờ ta muốn biết, ngươi có thể nói cho ta không?"
Bạch Thiện Bảo quay đầu nhìn bé, cảm thấy ánh mắt của bé khiến mình vô cùng thoải mái, vì thế cậu đành cố mà nói cho bé vậy, "Thật ra đoạn này nói về hai đồ đệ của Khổng Tử đang nói chuyện với nhau, Tử Cầm hỏi Tử Cống, lần nào thầy đi đâu cũng sẽ nghe được chính sự của quốc gia đó, đó là do thầy xin người ta nói cho thầy biết, hay là người khác chủ động nói cho thầy.."
Đây là một bài ở giữa, Bạch Thiện Bảo sớm đã đọc đến thuộc làu, bà nội cũng từng nói qua hàm nghĩa cho cậu, nên cậu nhớ kỹ.
Mãn Bảo nghe đến say sưa, nói: "Ta chưa từng nghe kể chuyện này, đúng là hay thật, nếu sau này ta cũng có thể đi đến các quốc gia khác như Khổng Tử, còn có người chủ động kể chuyện xưa cho ta nghe thì hay biết mấy."