Không nói đến hai đứa bé như Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, chính Lưu thị và Trịnh thị đột nhiên nhìn thấy mười mấy con sâu trong hộp cũng thấy hoảng sợ, không kìm được lui về phía sau một bước, sau đó vội vàng kéo hai đứa bé lại dỗ dành.
Sắc mặt Trang tiên sinh rất khó coi, đưa mắt nhìn khắp phòng học, giận dữ hỏi, "Ai làm?"
Có ba học sinh đồng loạt cúi đầu, Trang tiên sinh vừa thấy đã biết.
Bạch lão gia cũng nhìn thấy, hắn nhìn chằm chằm vào đứa con trai xui xẻo của mình, chỉ cảm thấy mũi muốn bốc khói, thở ra một hơi, vén tay áo xong thì tiến lên định bắt con trai.
Bạch nhị lang "Òa" một tiếng, sợ tới mức vừa khóc vừa chạy.
Tuy rằng Lưu thị cũng cảm thấy cậu bé quá nghịch, nhưng cũng sợ hắn đánh con ra chuyện gì, vội vàng cản hắn lại: "Cũng không phải chuyện gì to tát, dạy bảo một chút là được, đừng đánh nó."
Một trận gà bay chó sửa, ba học sinh đều bị đuổi ra đứng ngoài phòng học chịu phạt.
Mãn Bảo khóc một trận, không còn thấy sợ hãi như trước nữa, hơn nữa Khoa Khoa vẫn luôn nói trong đầu bé: "Ta đã tìm thử, loại sâu này hẳn là sâu xanh trong truyền thuyết, trong Bách Khoa Quán không có ghi chép về giống gien sâu xanh nguyên thủy này, kiến nghị ký chủ ghi lại."
Nghĩ đến việc mấy con sâu này sẽ bị chính mình bắt vào, dường như Mãn Bảo không còn quá sợ hãi, vì thế mở to mắt trộm nhìn mấy con sâu.
Lưu thị nhìn đôi mắt đưa bé này như đá đen lóe sáng sau mưa, trong lòng không khỏi có chút yêu thích, ôm bé cười hỏi, "Giờ không thấy sợ nữa hả?"
Lúc này Mãn Bảo mới phát hiện mình bị Lưu thị ôm, bé thẹn thùng chui từ trong ngực bà ra, lắc đầu nói: "Con không sợ."
Bạch Thiện Bảo còn hơi sợ hãi nghe thấy thế, cũng chui ra từ lòng mẹ, miệng hổ gan thỏ nói theo, "Con cũng không sợ."
Mấy người lớn khẽ mỉm cười.
Bạch lão gia đã nhanh tay đậy hộp vào, sau đó để ra sau lưng, tránh cho hai đứa bé thấy lại sợ hãi.
Mãn Bảo đưa ánh mắt trông mong nhìn theo.
Biểu tình của bé quá mức rõ ràng, làm cho Bạch lão gia trong nháy mắt có chút chần chờ, "Con muốn?"
Vốn tưởng rằng bé con này sẽ sợ hãi, ai biết bé lại gật đầu không chút suy nghĩ, "Chú à, người tặng sâu cho con đi, con nhìn nhiều lần, về sau sẽ không sợ nữa."
Bạch lão gia kinh ngạc nhìn bé, ngay cả Trang tiên sinh cũng không kìm được xúc động, vẻ mặt vui mừng nhìn đồ đệ duy nhất này.
Trang tiên sinh vuốt râu, trong mắt lộ ra ý cười, không kìm được nói vài tiếng "Tốt", sau đó nhìn về phía Bạch lão gia, cười nói: "Bạch lão gia cứ đưa cho nàng đi."
Nhìn bé gái rõ ràng còn nhỏ hơn con mình vài tuổi này, Bạch lão gia ghen tị đến đỏ cả mắt, thật là một đứa trẻ ngoan mà.
Đáng tiếc, lại là con gái.
Càng đáng tiếc, không phải là con của nhà mình.
Lưu thị cũng không kìm được kinh ngạc, lại nhìn thoáng qua chỗ ngồi của bé và cháu trai, cảm thấy vừa lòng.
Vốn dĩ bà còn cảm thấy để cháu trai ngồi cùng một bé gái thì không tốt lắm, nhưng nghĩ đến cháu trai nhỏ tuổi nhất, lại mới đến, ngồi cùng bàn với mấy đứa trẻ lớn khác có thể sẽ bị bắt nạt nên mới đồng ý với sắp xếp của Trang tiên sinh.
Nhưng bây giờ lại khác, bà rất hài lòng với người bạn ngồi cùng bàn của cháu trai này.
Vì thế bà cầm hai bàn tay nhỏ của hai đứa bé đặt vào nhau, dặn dò hai bé: "Các con là bạn học, còn là bạn cùng bàn, quan hệ sẽ thân thiết hơn các bạn học khác. Bạn học cùng lớp như tay chân, huống hồ là các con?"
Lưu thị cười nói: "Về sau các con nên học tập, khích lệ lẫn nhau, thân thiện khiêm tốn, không nên đánh nhau nữa."
Lưu thị nói chuyện rất dịu dàng, giống như mẹ bé, Mãn Bảo chẳng chút do dự gật đầu, còn hứa với bà, "Bác gái, người yên tâm đi, con sẽ chăm sóc hắn, không để ai bắt nạt hắn."
Bạch Thiện Bảo không vui, "Ta lớn hơn ngươi, phải là ta chăm sóc ngươi mới đúng."
Lưu thị sửng sốt một lúc mới cười nói: "Được được được, nên như vậy, nhưng mà Mãn Bảo, con hẳn là nên gọi ta là bà giống Bạch Thiện, đây mới là bác gái con."
Mãn Bảo nhìn về phía Trịnh thị, lắc đầu nói: "Nàng không giống bác gái, giống chị dâu."
Trịnh thị không kìm được hé môi cười, phàm là phụ nữ, nghe thấy một cô nhóc bảo mình ít tuổi, ai mà không vui chứ?
Lưu thị biết Mãn Bảo nhiều huynh trưởng, hôm qua bà cũng gặp qua mẹ và chị dâu của bé, đúng là tuổi của mẹ bé và bà không kém nhau lắm.
Nhưng không thể xét vai vế như vậy.
Lưu thị cười nói: "Con và Thiện Bảo là bạn cùng bàn, đó chính là cùng thế hệ, tự nhiên là nên gọi giống Thiện Bảo. Mẫu thân Thiện Bảo là bác gái con, bà nội cũng là bà con, không tin con hỏi Trang tiên sinh xem, là có phải nên gọi như vậy không?"
Mãn Bảo nhìn sang phía Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh gật đầu.
Lần đầu tiên Mãn Bảo nhìn thấy bà và bác gái trẻ tuổi như vậy, phải biết là vai vế của cha bé vốn rất cao, bé lại là con gái đẻ muộn, hầu như những người trong thôn có thể để bé gọi bằng bà đều đã già đến mức chỉ có thể chống gậy, trông không kém tuổi mẹ bé lắm thì gọi là bác, còn nhìn không khác mấy chị dâu của bé lắm, không phải là chị thì là cháu dâu.
Cuộc sống của Lưu thị và Trịnh thị không cần quá lo cho chuyện sinh hoạt, lại bảo dưỡng tốt, nhìn còn trẻ hơn mẹ và mấy chị dâu của bé.
Nhưng bé luôn nghĩ thoáng, thấy tiên sinh cũng gật đầu, thì rất dứt khoát sửa lại xưng hô, kêu "Bà, bác gái" một hồi.
Sau đó vui vẻ rạo rực nhận lấy hộp từ tay Bạch lão gia.
Tuy rằng trong lòng vẫn còn hơi sợ, nhưng nghĩ đến kiến thức khoa học mà Khoa Khoa đã phổ cập, bé lại không thấy sợ như vậy nữa.
Khoa Khoa đang lặp đi lặp lại ở trong đầu bé, "Ta tra rồi, trong Bách Khoa Quán có ghi lại rằng sâu xanh là ấu trùng của bướm, biết con bướm không? Chờ nó lớn lên sẽ biến thành con bướm."
Vừa nghe nó nói như vậy, Mãn Bảo hoàn toàn không còn sợ nữa.
Nhận thấy nhịp tim và adrenalin của kí chủ dần có xu hướng bình thường, lúc này Khoa Khoa mới tiếp tục phổ cập khoa học, "Thức ăn chủ yếu của sâu xanh là lá cải, 2 giai đoạn đầu chỉ gặm màng lá, lưu lại một tầng da trong suốt, từ giai đoạn 3 sẽ như con tằm ăn đến thủng cả lá, trường hợp nghiêm trọng nhất thì lá có thể bị ăn sạch, chỉ còn lại gân và cuống lá, dẫn đến không sản xuất được. Vậy nên ở kỷ nguyên trái đất, vào cuối thế kỷ 20 và toàn bộ thế kỷ 21, vì phòng ngừa sâu ăn lá rau, có dân trồng rau sản xuất rất nhiều thuốc trừ sâu, dẫn đến việc phun thuốc tràn lan, sâu xanh cũng dần tuyệt chủng.."
Hệ thống cũng mặc kệ Mãn Bảo có nghe hiểu hay không, dù sao cũng cứ nhìn rồi đọc hết một lượt, sau đó nói: "Sâu xanh có thể làm thức ăn cho gà vịt, bổ sung protein, làm gà vịt đẻ trứng nhiều hơn."
Hệ thống nói: "Đây đều là những ghi chép có căn cứ."
Mãn Bảo oa một tiếng, nói: "Vậy ta đem bọn nó cho gà mái trong nhà ăn, thì có phải gà mái sẽ đẻ trứng mỗi ngày không?"
Hệ thống nói: "Có khả năng."
Lúc này Mãn Bảo mới niềm nở với sâu hơn một chút.
Thấy tiên sinh không ở đây, liền rón rén mở hộp ra nhìn chúng nó một lát.
Bạch Thiện Bảo ở bên cạnh khẽ run lên, nhưng vẫn không kìm được nhìn hành động của bé.
Mãn Bảo lén liếc mắt một cái, trái tim nhỏ run rẩy, lại đậy nắp hộp vào.
Bạch Thiện Bảo thấy thế, cuối cùng cũng vui vẻ hơn, bắt đầu ra vẻ, khinh bỉ nhìn bé một cái, nói: "Đồ nhát gan, thế mà còn nói không sợ."
Mãn Bảo đẩy luôn hộp sang cho cậu, nói: "Có bản lĩnh thì ngươi nhìn đi."