Phùng thị nói với Mãn Bảo: "Nam giới học xong có thể làm việc ở phòng thu chi, có thể làm tiên sinh dạy học, nếu học tốt, không chừng còn có thể đi thi làm quan, nhưng nữ giới đi học được ích lợi gì? Đến tuổi sẽ phải gả chồng, nếu không phải ra đồng thì là ở nhà lo việc nhà, có đi học hay không có gì quan trọng?"
Mãn Bảo vậy mà không biết nói gì, nhưng bé vẫn cảm thấy lời nhị tẩu không đúng.
Ngẫm nghĩ, cuối cùng bé cũng tìm được ý kiến để phản bác, "Tiên sinh nói, học hành để hiểu lý lẽ."
Phùng thị: "Lý lẽ ư, nói vài câu là hiểu, cô nhỏ yên tâm đi, ta sẽ nói với Nhị Nha, muội nhìn chúng ta xem, không phải đều không biết chữ đấy sao, ai mà không hiểu lý lẽ? Con gái đều học lý lẽ từ mẹ."
Mãn Bảo nói không lại nàng, sa sút hạ vai xuống: "Vậy có phải nếu Nhị Nha học chữ kiếm được tiền, tẩu sẽ đồng ý cho Nhị Nha học chữ?"
Phùng thị: "Nàng không thể đi làm ở phòng thu chi, cũng không thể đi làm tiên sinh dạy học, càng chẳng đi thi làm quan, sao có thể dựa vào việc biết chữ để kiếm tiền?"
"Muội không cần biết, nhị tẩu đồng ý với muội trước đi, nếu nàng có thể kiếm được tiền nhờ vào việc biết chữ, tẩu phải đồng ý cho nàng đọc sách biết chữ với muội."
"Được được được," Phùng thị nói có lệ: "Ta đồng ý với muội, được rồi, ta muốn nhóm lửa, trong phòng bếp nhiều khói, muội mau chạy ra ngoài đi."
Mãn Bảo mới chẳng cần biết nàng có thiệt tình hay không, chỉ biết là nàng đồng ý rồi, vì thế Mãn Bảo chạy ngay đi tìm Nhị Nha.
Nhị Đầu tìm được tờ giấy có chữ ra ngoài, phát hiện không thấy cô nhỏ, lập tức ném giấy viết chữ xuống đi tìm cô nhỏ, cậu phụ trách trông nom cô nhỏ, sao có thể để cô nhỏ lạc mất chứ?
Mãn Bảo chạy ra bờ sông tìm Nhị Nha.
Bên sông có một đám người đang tụ tập giặt quần áo, Mãn Bảo chạy một mạch tới, ai cũng chào hỏi bé, có một người phụ nữ cao giọng nói: "Ai da, Mãn Bảo cũng tới giặt quần áo cơ à, nhà họ Chu các người nhiều con gái như vậy, sao lại còn cần cô nhỏ giặt chứ?"
Nhị Nha cũng nhìn thấy Mãn Bảo, vội vàng ngăn bé không cho bé đến quá gần bờ sông, "Cô nhỏ, sao người lại đến đây, bà nội không cho người ra bờ sông đâu."
Mãn Bảo nói: "Ta đến tìm ngươi."
"Ta còn phải giặt đồ nữa, cô nhỏ về trước đi."
Vẫn là người phụ nữ kia nói: "Mãn Bảo à, muội cũng giúp cháu gái một tay đi, muội cũng có còn nhỏ gì đâu, bây giờ nhà các người đang gặp khó khăn, không thể lại ngồi không hưởng phúc giống như trước được đâu."
Mãn Bảo cảm thấy nàng nói có lý, liên tục gật đầu nói: "Cháu dâu nói đúng, ta sẽ giúp Nhị Nha."
Vừa hay bé cũng định thử giặt quần áo một lần, bé lớn như vậy còn chưa từng giặt quần áo bao giờ đâu, Mãn Bảo nhìn nước sông, hai mắt đều sáng lên, đã sớm quên mất mục đích bé ra chỗ này.
Nhị Nha nào dám để Mãn Bảo giặt quần áo chứ, không nhịn được trừng mắt với người phụ nữ kia, "Tam tẩu, nhà tôi nhiều con, ai giặt quần áo, ai không giặt quần áo liên quan gì đến tẩu?"
"Ôi chao, cô nàng Nhị Nha này cũng cứng cỏi phết nhỉ, học tứ thúc của ngươi hả? Cứng cỏi như vậy thì đừng có vay tiền nhà ta."
Mãn Bảo sửng sốt, bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng trấn an nàng, "Nàng dâu Tam Trụ, có phải là nhà ta nợ tiền nhà cháu không, cháu yên tâm, chờ bao giờ nhà ta có tiền nhất định sẽ trả cho nhà cháu trước."
Nghĩ tới việc ngày mai bé sẽ lên huyện thành kiếm tiền, bé tràn đầy tự tin vỗ ngực nói: "Ngày mai ta sẽ lên huyện thành kiếm tiền, trở về sẽ trả lại cho nhà các ngươi."
Đứa trẻ có mấy tuổi, giọng còn đầy hơi sữa lại cố tình học cách người lớn nói chuyện, nửa câu đầu khiến người ta ôm bụng cười to, nghe đến nửa sau lại chẳng ai cười nổi, có người không nhịn được hỏi Nhị Nha, "Nhị Nha, không phải nhà các ngươi định bán cô nhỏ đi chứ?"
Nhị Nha the thé giọng nói: "Mấy người nói bậy gì đó, sao nhà chúng ta có thể bán cô nhỏ đi được?"
Mãn Bảo cũng nghiêm túc nói: "Nhà của chúng ta không bán con."
"Vậy sao các ngươi có thể kiếm tiền ngay được?" Nàng dâu Tam Trụ không nhịn được nói: "Đã qua ngày mùa rồi, không còn việc đồng áng gì nữa, trong huyện mà có việc thì cũng đâu đến lượt nhà ngươi?"
Mãn Bảo kiêu ngạo nói: "Chúng ta định bán hoa, mấy người chờ xem, chúng ta chắc chắn có thể kiếm được tiền."
Nàng dâu Tam Trụ hỏi, "Hoa gì?"
Mãn Bảo há miệng thở dốc, cuối cùng nói: "Đủ mọi loại hoa."
Nhị Nha giữ chặt Mãn Bảo, nói: "Cô nhỏ, người mau về nhà đi, chờ ta giặt xong quần áo sẽ đưa người đi chơi nhé?"
Mãn Bảo lắc đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn dòng sông trong suốt: "Không cần, Nhị Nha, ta đã là người lớn rồi, để ta giúp cháu giặt quần áo."
"Như vậy sao được?"
"Sao lại không được?" Mãn Bảo nghiêm túc nói: "Ta là cô của cháu, cháu phải nghe lời ta."
Mọi người thấy thế, rối rít giúp Nhị Nha cản Mãn Bảo lại, ai mà không biết bé là bảo bối của nhà họ Chu? Hơn nữa từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, nếu thật sự chạm vào nước lạnh rồi xảy ra chuyện gì, mẹ chồng nàng dâu nhà họ Chu còn không xé xác các nàng mới là lạ.
Nàng dâu Tam Trụ lại không cho là đúng, có ai lúc nhỏ chưa từng đến đây đâu, lúc nàng bằng tuổi này ngay cả cơm cũng nấu được rồi, giặt quần áo thôi mà, có gì hiếm lạ?
Nàng khẽ đảo con ngươi, lùi lại một bước để Mãn Bảo ngồi xổm bên cạnh, cầm quần áo nhà mình cho bé, "Mãn Bảo lại đây, ta dạy muội giặt."
Mãn Bảo cũng chẳng ngốc, vẫn phân biệt được quần áo nhà mình với quần áo nhà người ta, cho nên bé vô cùng vui vẻ hỏi nàng dâu Tam Trụ, "Cháu dâu, có phải nếu ta giúp cháu giặt quần áo thì sẽ được tiền công không? Cháu cũng không cần trả tiền cho ta, cứ trực tiếp trừ vào nợ là được."
Nàng dâu Tam Trụ nghe vậy, lập tức cất quần áo về, the thé giọng nói: "Xem như ta được mở rộng tầm mắt, ngươi cũng biết cách kiếm tiền thật, ta còn chưa từng nghe thấy việc giặt quần áo giúp người ta cũng kiếm được tiền đâu."
"Nếu cháu là thím ta, là trưởng bối của ta, đương nhiên ta sẽ không lấy tiền, vì lúc ấy ta làm là để hiếu kính. Nhưng cháu không phải là cháu dâu của ta sao? Trưởng bối ta đây làm việc cho cháu, đương nhiên phải đòi tiền," Từ nhỏ Mãn Bảo đã đi theo cha bé, rất hiểu đạo lý này, bé vẫn rất muốn giặt quần áo thay nàng dâu Tam Trụ, nói: "Nàng dâu Tam Trụ, cháu yên tâm đi, ta không lấy nhiều đâu, chỉ một văn tiền, có chút tấm lòng là được."
Những người không thích nàng dâu Tam Trụ ở gần đó cũng cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nàng dâu Tam Trụ, Mãn Bảo chính là cô của ngươi đó, để cô giặt đồ giúp ngươi, kiểu gì cũng phải đưa ít tiền hiếu kính chứ."
Mấy người lớn tuổi cũng nói: "Mãn Bảo tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng vai vế nàng cao, nàng dâu Tam Trụ, ngươi đừng có bắt nạt trưởng bối."
Nàng dâu Tam Trụ vô cùng tức giận, thô bạo bỏ quần áo xuống nước, vò qua vài cái rồi đi.
Mãn Bảo còn vẫy tay ở phía sau, "Cháu dâu, lần sau nếu vẫn còn không muốn giặt quần áo thì nói với ta một tiếng nhé, ta giặt giúp cháu, lấy giá rẻ thôi."
Nhị Nha không nhịn được cười, cũng kêu với theo phía sau, "Tam tẩu à, ta cũng có thể giặt giúp tẩu, giá càng rẻ!"
"Được rồi, được rồi, đừng trêu nàng ta nữa, Nhị Nha, nhà các ngươi còn nợ tiền nhà trưởng thôn đó." Có người khuyên nhủ.
Nhị Nha nghĩ tới điều này thì thấy hơi buồn bã.
Mãn Bảo lại chẳng có áp lực gì, bé tin chắc ngày mai lên huyện thành có thể kiếm được nhiều tiền, tất nhiên có thể trả hết nợ, hơn nữa, "Trưởng thôn đại ca không giống như con dâu hắn, hắn rất hào phóng, con dâu hắn còn phải học nhiều."
Mọi người nghe Mãn Bảo nói thế, không nhịn được cười, "Con nhóc này nói chuyện như người lớn ấy nhỉ, muội biết hào phóng là gì không?"
Mãn Bảo phồng má lên nói: "Muội có ngốc đâu, cháu dâu này không thích muội, nhưng mà không sao, muội là trưởng bối, không chấp nhặt với nàng."
Trẻ con nhạy cảm nhất, ai thích bé, ai không thích bé, bé đều cảm nhận được rõ ràng.
Chẳng qua cũng chẳng quan trọng, ai bảo Tam Trụ là cháu của bé, nàng dâu Tam Trụ là cháu dâu của bé chứ, là trưởng bối, bé sẽ không chấp nhặt với bọn họ.