Hoạt động tâm lý của Thời Cẩn lập tức chuyển từ 'sao mình lại là loại cầm thú này' sang thành 'hóa ra mình không phải cầm thú', sau đó giơ chân đá Trần Sơn xuống giường.
Trần Sơn nặng chín mươi cân "bịch' một tiếng ngã xuống sàn nhà, sau khi chậm chạp nhận ra thì nhảy dựng lên, quấn lấy chăn mền rống to: “Ai, ai dám đá tôi, không muốn sống nữa à!”
Thụ Thụ trên vai cậu ta cũng nhe răng nhếch mép, gầm gừ được một nửa thì bị một chiếc gối đầu đập vào mà 'ối' một tiếng, chỉ nghe thấy Thời Cẩn trên giường nói: “Ra ngoài.”
Khi nói chuyện, Thời Cẩn đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, cả người nồng nặc mùi rượu, bản thân cậu ngửi cũng thấy khó chịu, lại thêm cậu có chút bệnh thích sạch sẽ, không quen ngủ chung giường với người khác, lát nữa phải tổng vệ sinh thay ga giường mới được.
Khi Trần Sơn nhìn thấy Thời Cẩn, mắt thường cũng có thể nhìn ra hoảng hốt trên mặt cậu ta, dường như là chợt nhận ra mình vừa ngủ một đêm với Thời Cẩn, vội vã cúi đầu sờ vào bụng mình. 
Lúc ấy Thời Cẩn đang đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, bị phản ứng của cậu ta chọc giận, trợn mắt nói: “Không phải tôi làm cậu có thai! Cậu có tử cung à! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu là bị cảm nhiễm, ra ngoài!”
Trần Sơn xoa bụng, bĩu môi rầm rì rời đi, trong lúc đó Thời Cẩn còn nghe thấy mấy từ kiểu như tử cung nhân tạo, tôi đuổi cậu trốn, cũng không biết cụ thể đang nói cái gì, không đợi Thời Cẩn hỏi lại, cậu ta đã chạy mất dạng. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play