Mộc Cẩm cố nén sợ hãi, run rẩy quay đầu lại nhìn.
Huyền y nam tử kia vươn ra khớp xương rõ ràng bàn tay lớn đang nắm chặt mắt cá chân của nàng.
Đôi tay kia, trắng nõn kỳ lạ.
Bộ dáng đầu ngón tay xương khớp lại đẹp mắt.
Căn bản không giống như là nam tử bình thường......
Ánh mắt Mộc Cẩm lóe lên.
Chỉ bằng đôi tay này, nàng dám xác định, thân phận nam tử huyền y này sợ là so với nàng nghĩ còn không đơn giản hơn!
Trong lúc nàng đang choáng váng và Mục Tử Xuyên sững sờ trong vài giây, nam nhân huyền y thực sự đã tóm lấy cầm lấy bắp chân Mộc Cẩm ngồi dậy.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên.
Mộc Cẩm nhìn thấy khuôn mặt kia, đồng tử khiếp sợ co rút lại.
Đây là một khuôn mặt tuấn tú tuyệt mỹ.
Nói là tuyệt đại tao nhã cũng không quá đáng.
Nhưng, ai có thể nói cho nàng biết, người này......
Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Lúc này, huyền y nam tử thong thả ngẩng đầu lên.
Hơi híp cặp mắt phượng kia, đối diện với tầm mắt khiếp sợ của Mộc Cẩm, rõ ràng nhíu lại lông mày kiếm như tranh vẽ.
Tiểu cô nương này, hình như hắn đã gặp ở đâu rồi!
Nhưng, trong đầu hắn vừa hiện lên ý nghĩ này, thân thể mềm nhũn liền hôn mê.
"Trưởng tỷ, chúng ta chạy mau..."
Mộc Tử Xuyên thấy nam tử áo huyền này ngất đi, vội vàng kéo trưởng tỷ định chạy.
Mộc Cẩm cũng đã thay đổi chủ ý.
“Tử Xuyên, chúng ta phải cứu hắn!”
Mộc Tử Xuyên sửng sốt một chút, chỉ là hắn không có hỏi nhiều, trưởng tỷ quyết định như vậy, nhất định có đạo lý của nàng!
Huống chi, trong lòng hắn thật ra cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn mặc dù còn trẻ, nhưng thiện lương, làm không được chuyện thấy c.h.ế.t mà không cứu.
“- Được, tỷ tỷ... Cạm bẫy ở ngay phía trước hai mươi bước, chúng ta kéo hắn qua.”
Vì thế, hai tỷ đệ mất sức chín trâu hai hổ, đem huyền y nam tử kéo tới bên cạm bẫy.
Mộc Cẩm xuống bẫy trước, Mộc Tử Xuyên đẩy nam tử huyền y xuống, Mộc Cẩm ở phía dưới tiếp lấy.
Đáng tiếc, đáng tiếc Mộc Tử Xuyên khí lực không đủ, huyền y nam tử cơ hồ là lăn xuống.
Mộc Cẩm lo lắng hắn đập xuống mạng nhỏ khó giữ được, lúc ngàn cân treo sợi tóc, đành phải dùng thân thể nhỏ gầy của nàng làm đệm thịt người.
Mộc Tử Xuyên ở trên cạm bẫy làm ngụy trang, sau đó nói với Mộc Cẩm:
"Trưởng tỷ ta lại đi đào Hoài Sơn dại, chờ gió thổi qua, ta lại đến kéo tỷ lên..."
Thì ra, Mộc Tử Xuyên rất rõ ràng, cái bẫy này có thể chứa hắn cùng trưởng tỷ hai đại hài tử, nhưng không thể lại nhiều trang một nam tử trưởng thành.
Hiện tại trưởng tỷ cùng nam tử ngất đi kia đứng ở cạm bẫy, hắn sẽ không thể đi xuống nữa.
Mộc Cẩm nóng nảy, muốn gọi tam đệ lại, cũng không dám lên tiếng, muốn đi lên cùng ta
đệ, rồi lại không leo lên được.
Tim thắt lại.
Tiếng bước chân của tam đệ chạy càng lúc càng xa, Mộc Cẩm càng lo lắng......
Mộc Tử Xuyên mang theo giỏ trúc đựng Dã Hoài dại lần nữa chạy tới chỗ đào Dã Hoài dại
Bình tĩnh một chút, nhổ một gốc dây leo Dã Hoài dại, tiếp tục đào lên.
Mới vừa đào mấy cái cuốc, chợt nghe thấy tiếng xé gió sột soạt.
Hắn không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu vừa đào cuốc vừa đào cuốc.
Kỳ thật tiếng xé gió này là thanh âm mấy hắc y nhân dùng khinh công bay vọt.
“Lão đại, nơi đó có một hài tử, ta đi hỏi hắn có nhìn thấy người đi qua hay không..."
Mộc Tử Xuyên rõ ràng nghe được có người bên ngoài đang nói chuyện, lại chỉ có thể tiếp tục giả bộ không nghe thấy, nghiêm túc đào Dã Hoài dại.
“Đuổi theo! Triệu Cảnh Dật bị nội thương, chạy không xa, những người khác theo ta.”
“Tiểu tử, ngươi vừa có nhìn thấy một nam tử hai mươi tuổi, thân mặc huyền y, bộ dạng thập phần tuấn mỹ đi qua nơi này?"
Mộc Tử Xuyên giả vờ không nghe thấy.
Người áo đen kia lên xuống mấy cái, liền đáp xuống trước mặt Mộc Tử Xuyên, Mộc Tử Xuyên sợ tới mức bỏ lại cuốc nhỏ, đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất.
Hắc y nhân kia nhìn Mộc Tử Xuyên khẽ nhíu mày, hỏi lại một lần.
Mục Tử Xuyên ngơ ngác nhìn hắn, không nói gì.
"Này nhóc con, ngươi ngốc à?"
Mục Tử Xuyên bối rối lắc đầu, sau đó chỉ vào miệng ú ớ vài tiếng.
Sau đó, hắn chỉ vào tai và vẫy tay hết lần này đến lần khác.
Người áo đen giận dữ nhổ nước bọt, chửi bới dữ dội:
"Thật xui xẻo! Thì ra hắn là một kẻ câm điếc. Khó trách xảy ra động tĩnh lớn như vậy cũng không ngẩng đầu lên!"