Chương 1 - Nàng Trọng Sinh
Nắng sớm mờ mịt.
Sương mù mênh m.ô.n.g còn chưa tan hết.
Tiếng chim hót líu lo, tiếng quần áo nên từng trận bên bờ sông nhỏ từng trận.
“Mộc Cẩm Mộc Cẩm...... đừng giặt xiêm y nữa! “
“Mau về nhà xem đi, Nhị bá nương kia mang theo bà mối đến nhà tỷ, muốn kéo Nhị muội tỷ đi!”
Một tiểu cô nương mặc quần áo vá víu, khuôn mặt lo lắng chạy tới báo tin.
Mộc Cẩm đột nhiên đứng dậy, sắc mặt âm trầm, xiêm y cũng không để ý, giơ bổng chùy lên chạy như điên về phía nhà.
Nhị muội nàng Mộc Oánh lớn lên hoa dung nguyệt mạo, năm nay mười ba, so với nàng nhỏ hơn một tuổi đang là độ tuổi phát triển
Không phải nàng nói dóc, nhị muội so với tất cả quan gia tiểu thư nàng gặp qua đều đẹp mắt hơn!
Một cô nương lương thiện xinh đẹp như vậy, nên sống hạnh phúc tốt đẹp.
Nàng không thể lại một lần nữa để cho nhị muội bị ác nhân hủy!
Đúng vậy, Mộc Cẩm tái sinh!
Kiếp trước Mộc Cẩm c.h.ế.t vào một đêm đông năm ba mươi tuổi.
Nàng còn nhớ rõ, trước khi nàng tắt thở, trượng phu trên danh nghĩa của nàng là Ninh Vương thế tử Triệu Chất đến gặp nàng lần cuối cùng.
Đôi mắt hắn đỏ như máu, trong ánh mắt tất cả đều là phẫn hận đối với nàng.
Ha ha!
Triệu Chất hắn có tư cách gì hận nàng?
Triệu Chất tiện nam nhân kia, nghĩ đến tên của hắn, nàng đều thấy ghê tởm!
Không nghĩ nữa!
Trước mắt quan trọng nhất là trở về cứu Nhị muội.
Hôm nay Mộc Cẩm trọng sinh vào lúc nàng mười bốn tuổi lúc, trọng sinh tại quê hương nơi nàng lớn lên, một tiểu sơn thôn gọi là Mộc gia thôn.
Hai năm trước cha mẹ nuôi của nàng lên núi săn b.ắ.n gặp phải lũ quét, cuối cùng ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm thấy.
Sau khi cha mẹ nuôi qua đời, làm trưởng tỷ, nàng gian khổ lôi kéo hai đệ đệ cùng hai muội muội gian nan sống qua ngày.
Đệ đệ muội muội chính là hy vọng sống sót cả đời này của nàng.
Đời này ai cũng đừng nghĩ tổn thương các đệ đệ muội muội của nàng!
Nhị bá nương Phùng thị của nàng là một độc phụ thấy tiền sáng mắt, đã sớm đánh chủ ý lên nhị muội.
Muốn đem nhị muội nàng bán cho Phong lão thổ tài chủ trên trấn , lão già năm mươi tuổi biến thái làm tiểu thiếp.
Kiếp trước nàng ngày phòng đêm phòng, trước đó mang muội muội đi khỏi Mộc gia thôn, Phùng thị độc phụ kia vẫn luôn không làm được gì.
Nhưng sau đó nàng bị mang đi, nhị muội cuối cùng vẫn không tránh khỏi Phùng thị.
Nghĩ tới đây, trái tim Mộc Cẩm đau nhói, thiếu chút nữa không thở nổi.
Đời này, nàng tuyệt đối không tha cho độc phụ Phùng thị kia!
Mộc Cẩm một đường chạy như điên về đến nhà, liền thấy một bà mối béo cùng độc phụ Phùng thị một trái một phải đỡ nhị muội kéo ra ngoài cửa lớn.
Tiểu muội Mộc Nguyệt mới sáu tuổi, khóc lóc kêu gào ôm chân trái Nhị muội sống c.h.ế.t không buông?
Nhị muội Mộc Oánh nhìn thấy nàng, lại kêu khóc: "Trưởng tỷ đi mau!”
Mộc Cẩm nháy mắt hai mắt đỏ bừng, giơ bổng chùy trong tay liền tiến lên, không chút nghĩ ngợi hung hăng đánh bả vai ác phụ Phùng thị kia vài cái.
Khi Phùng thị đau đến rụt tay mắng to, Mộc Cẩm lại hung hăng đập mạnh vào bả vai bà mối béo hai cái.
Bà mối béo kia bị đau, vội vàng bỏ lại Mộc Oánh.
Mộc Oánh vội vàng chạy đến phía sau đại tỷ, Mộc Nguyệt sáu tuổi cũng vội vàng bò dậy.
Sau đó đạp đạp chạy đến trong sân cầm lấy hai cây củi, một cây mình nắm ở trong tay, một cây nhét vào trong tay Nhị tỷ Mộc Oánh.
Hai tỷ muội đều đứng bên cạnh Mộc Cẩm, giơ củi, vẻ mặt phẫn nộ, như lâm đại địch.
Mộc Cẩm chỉ hận nàng vừa mới quá tức giận, tức đến choáng váng đầu óc, cánh tay như nhũn ra, khí lực sẽ không đủ, đánh cũng không thể giải hận.
Lúc này, bà mối mập Hoa thị trừng mắt một đôi mắt nhỏ to bằng hạt đậu, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Mộc Cẩm mắng to.
"Ngươi là nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà ai, như thế nào đi lên liền đánh người thế này? cẩn thận lão nương lột da ngươi”
"Hoa tỷ tỷ, cô gái c.h.ế.t tiệt này chính là Mộc Cẩm mà ta nói với ngươi, là đại tỷ của Mộc Oánh, để ta đấu với nó một trận..."
“Cút đi! Ta cùng các ngươi không có gì để tranh cãi, hai ác phụ các ngươi đều cút ra khỏi nhà ta cho ta!"
Mộc Cẩm giơ bổng chùy, kiên quyết bọn họ không nghe nàng liền tiếp tục đánh.
Đừng nhìn nàng nhỏ gầy, dáng người cũng còn chưa phát triển hết.