“Không đâu, ít nhất Tứ thúc sẽ cho chúng ta một chút, Tứ thúc ông ấy...”
“Tứ thúc muốn cho, đại bá cùng nhị bá đều sẽ không vui. Huống chi, vốn là ông ấy cho nhiều nhất”
“Lúc này nếu ông không thương lượng với đại bá nhị bá liền cho chúng ta, vậy đắc tội đại bá cùng nhị bá.”
Mộc Cẩm dừng một chút, "Huống chi, cũng phải xem Tứ thẩm có vui hay không.”
Không nói Mộc Tử Xuyên, Mộc Oánh Mộc Nguyệt đều chán nản cúi đầu.
Sự thất vọng và buồn bã tràn ngập khắp cơ thể họ.
Mộc Cẩm đau lòng, vội trấn an bọn họ, "Không sợ! Trưởng tỷ có thể tìm được đồ ăn, chúng ta không đói được!”
Không phải Mộc Cẩm an ủi bọn họ, mà là đối với việc ăn uống, sống lại một lần nàng thật sự không lo lắng.
Kiếp trước nàng gả cho Ninh Vương thế tử Triệu Chất sau, cuộc sống gian nan, liền nghĩ rất nhiều biện pháp, tìm đến rất nhiều sách để xem.
Đặc biệt là đối với sách y học và sách ghi chép các loại ẩm thực trù nghệ vô cùng thích.
Cho nên, nàng từ trong sách biết rất nhiều đồ ăn người bình thường không biết có thể ăn.
Ví dụ như sau núi Mộc Gia Thôn có rất nhiều thức ăn hoang dã có thể ăn.
“Không có việc gì, chúng ta đi sau núi một chuyến. "
Mộc Cẩm nhìn thoáng qua hai cái cuốc nhỏ trong giỏ trúc, tự tin nói với các đệ đệ muội muội.
“Vậy ta cùng tiểu đệ đi là được, trưởng tỷ mang theo nhị tỷ cùng tiểu muội về nhà trước đi. "Mộc Tử Xuyên lập tức nói.
Hắn cho rằng trưởng tỷ cố ý mang theo hai cái cuốc nhỏ là vì đào rau dại, nhưng rau dại bình thường mọc nhiều hơn đồng ruộng, phía sau núi đều là núi rừng, rau dại cực ít a.
Mộc Cẩm lại cười, "Không phải đào rau dại, đệ đi theo ta sẽ biết.”
Đời trước Mộc Cẩm vì tìm thức ăn mà đi ra sau núi vô số lần, sâu trong hậu sơn là không dám tiến vào, nhưng bên ngoài nàng biết rất rõ.
Lúc này nàng muốn đi đào Hoài sơn dại (củ từ dại).
Hoài sơn dại là một loại dược liệu tốt vừa có thể làm thuốc, cũng là một loại thức ăn có thể ăn.
Cái này nàng nhìn thấy trên một quyển danh sách ẩm thực.
Quyển thực đơn kia không chỉ giới thiệu cặn kẽ giá trị dược dụng và giá trị ăn uống của Hoài sơn dại, còn kèm thêm hình ảnh.
Cho nên, nàng lập tức liền nhận ra, kiếp trước nàng liền nhớ lại ra phía sau núi Mộc gia thôn một chỗ sườn núi nhỏ còn có mấy chỗ trong sơn cốc nhỏ có mảng lớn Hoài Sơn dại.
Nàng có thể cam đoan, rằng dân làng ở Mộc gia thôn không hề biết rằng những chiếc rễ cây ẩn dưới lòng đất có thể dùng làm thực phẩm.
Hơn nữa, trong những năm ở Mộc Gia thôn, chưa từng có ai phát hiện ra một loại thân rễ dày như vậy, có thể dùng làm thực phẩm hoặc làm thuốc, lại mọc dưới gốc dây leo dại, thích quấn lấy những thứ khác
Mộc Cẩm không muốn chia sẻ Dã Hoài Sơn với người khác quá sớm, liền đưa theo tam đệ đi đến một sườn núi nhỏ yên tĩnh.
Sau khi đến nơi, đập vào mắt là một mảng lớn Hoài Sơn dại đã mọc ra lá non.
Những cây Hoài Sơn dại này hoặc là uốn lượn quanh co trên đá nhô lên, hoặc là quấn quanh cây cối.
Mộc Cẩm nhìn ngọn núi Dã Hoài trên sườn núi này, khóe môi nhếch lên vẻ hài lòng.
"Chính là nơi này, Tử Xuyên đện tới nhận biết cái này, cái này gọi Hoài Sơn dại, đệ cứ như vậy đào xuống, là có thể đào đến rễ là có thể ăn!"
Rồi Mộc Cẩm thì lấy cái cuốc nhỏ trong giỏ trúc ra, đưa cho đại đệ.
Hoài Sơn dại này thích mọc trong khe hở đá, đừng thấy đây là sườn núi đất, phía dưới sườn núi này khẳng định chôn giấu đá.
Cho nên muốn đào ra Dã Hoài Sơn là một công việc cần sức lực.
Thậ ra Mộc Cẩm đây không phải là lần đầu tiên đào Hoài Sơn dại.
Đời trước nàng bị bình thê Lộ Linh Nhi của Triệu Chất tìm được một chỗ sai, đem nàng xử lạc đến một nơi hẻo lánh trong thôn trang, dự định để cho bản thân nàng tự diệt.
Cho đỡ đói.
Khi đó, nàng đã từng đào Hoài Sơn dại gần thôn trang đổ nát bỏ hoang kia.
Lần này đã có kinh nghiệm rồi.
Nàng tỉ mỉ chỉ điểm một hồi Mộc Tử Xuyên tam đệ làm sao đào Hoài Sơn dại
Mộc Cẩm chọn gốc Hoài Sơn dại này đào lên hết, tổng cộng năm cây.
Trong đó một cây lớn, cũng rất đầy đủ, hơi ước lượng phải bốn năm cân.
Còn có bốn cây nhỏ một chút, một cây cũng chừng hai cân.
Cộng thêm mấy cây Mộc Tử Xuyên đào, cũng phải hơn mười cân.