Nhà không có người ở, nhưng hiếm thấy.
Nhà như vậy, cũng làm cho người ta lo lắng, chỉ sợ nhà không sạch sẽ.
Như vậy nhà cho dù tốt, Mộc Cẩm cũng sẽ không mua.
Nhưng nghĩ đến đại nương mập cùng nàng coi như là người quen cũ có giao tình, nàng bình thường đối với đại nương mập cũng không tệ, thỉnh thoảng cũng tặng nàng một ít lòng vịt không đáng giá tiền, nước lòng gà muối những thứ này.
Nghĩ đại nương mập hẳn là sẽ không lừa nàng mới đúng.
Đại nương mập quả nhiên giải thích: "Mộc cô nương yên tâm, Lục Nha Hội này từng câu từng chữ là thật. trước khi cô thái thái nhà ta xuất giá, tòa nhà này là lão thái gia nhà ta bỏ tiền xây mới."
“Vốn là chuẩn bị cô thái thái nhà ta cùng nhà chồng cãi nhau có một chỗ đi của mình, cô thái thái nhà ta vẫn giữ lại không cho người khác thuê ở. Thường xuyên cử người đến dọn dẹp.”
Mộc Cẩm nghe xong trong lòng không khỏi hâm mộ vị lão cô thái tháiTrần gia chưa từng gặp mặt kia.
Phụ thân của nàng là thật thương nàng, mới có thể vì nàng lưu lại một tòa nhà thuộc về nàngnhư vậy .
Nàng đoán cô thái thái Trần gia cũng rất biết ơn tình yêu thương của cha dành cho con gái mình, bà không muốn cho người khác thuê vì sợ làm hỏng nhà.
Quả nhiên, mập đại nương lại tiếp tục cắn lỗ tai Mộc Cẩm, "Đây cũng là cô thái thái nhà ta lớn tuổi, nhi tử lại làm huyện lão gia tiền đồ! Lão nhân gia sống lưng thẳng, ai dám khi dễ nàng chứ? Nhà này a, mới cam lòng bán.”
Mộc Cẩm hiểu rõ gật đầu.
Phòng Nha Nha Hội lại nhìn Mộc Cẩm nói: "Mộc cô nương vừa mới nhìn thấy, tất cả đồ dùng trong nhà này đều rất tốt, lau sạch không nhiễm một hạt bụi, nhà ngươi nếu mua, trực tiếp chuyển đồ trải giường là có thể ở!
Khen xong, lại nói: "Tòa nhà tốt như vậy a, chính là lão hủ không có tiền, phàm là có tiền, lão hủ liền tự mình mua lại!"
Đôi mắt Mộc Cẩm sâu kín.
Đại nương mập lại hạ giọng nói với Mộc Cẩm: "Mộc cô nương, đại nương làm ở nhà ngoại Trần lão gia nửa đời người, phụ thân mẫu thân của đại nương cũng làm người già ở Trần gia cả đời, tòa nhà này thật đáng mua!”
Mộc Cẩm cười cảm ơn nàng.
Đại nương mập khoát khoát tay, lại lấy tay che môi, tiến đến bên tai Mộc Cẩm nói: "Năm đó xây nhà a, Trần gia lão thái gia bỏ ra một số tiền lớn từ trong huyện mời Âm Dương tiên sinh đến kham dư, địa giới này vượng lắm!”
Mộc Cẩm nghĩ, cũng đúng.
Nếu không cả nhà Trần gia lão cô thái thái đều không ở trong tòa nhà này, đều làm huyện thái gia thì sao?
“Bất quá, nếu năm đó tòa nhà này vượng như vậy, vậy Trần lão viên ngoại vì sao không mua lại?”
Đôi mắt Mộc Cẩm khẽ chuyển, cười híp mắt cùng đại nương mập nói một câu.
Đại nương mập nghe vậy liền "Hi" một tiếng.
Lại một tay che môi tiến đến bên tai Mộc Cẩm.
Năm đó lão thái gia còn tại thế cùng lão gia nhà ta ngàn vạn dặn dò, nói tòa nhà này chỉ vượng nữ Trần gia xuất giá, bảo hắn ngàn vạn đừng có đánh chủ ý!"
"Nếu không nha, ngươi nói lão gia nhà ta không thèm biểu thiếu gia nhà ta làm huyện lão gia? nếu là có thể, đã sớm từ trên tay cô thái thái mua tòa nhà này cho đại thiếu gia nhà ta ở vào!"
Mộc Cẩm kinh ngạc chớp chớp mắt.
Thì ra là thế.
Nàng Nói sao.
Nhưng cũng nói không thông a, vậy tại sao phải bán tòa nhà này?
“Mộc cô nương cũng đừng suy nghĩ nhiều, tòa nhà này a, càng là tòa nhà tốt đều đang chờ người hữu duyên của mình. Chúng ta nhìn thích, giá cả lại thích hợp, nên mua thì mua”
đại nương mập tự nhiên cũng không rõ ràng lắm vì sao cô thái thái muốn bán tòa nhà này, trống không mấy chục năm ngay cả thuê cũng chưa từng thuê, cho dù đến ở cùng nhi tử, nói bán liền bán cũng không thể nào nói nổi a.
Mộc Cẩm quả thực thích tòa nhà này.
Vừa vào trong sân nhà này, đã cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Lập tức liền quyết định, mặc kệ như thế nào, tòa nhà này nàng nhất định phải mua!
Ra vẻ trầm ngâm một lát sau, liền hỏi giá cả.
Phòng Nha Nha vừa nghe hỏi giá lập tức nói: "Mộc cô nương, lão hủ này phải nói rõ ràng với cô, chủ nhân tòa nhà lúc ấy muốn treo bán đã nói rồi, tòa nhà này hữu duyên nhân đắc, không trả giá.”
Mộc Cẩm khẽ nhíu mày.
Hữu duyên nhân đắc, không trả giá?
Điều này thật thú vị.
" "Chủ nhân tòa nhà này bán một trăm lượng bạc nguyên, đồ dùng và đồ vật bên trong đều đưa hết."
Nhưng một trăm lượng cũng quả thực đắt một chút.
Ở trên trấn này, nói như vậy tòa nhà tốt nhất khu vực ngã ba có thể bán được trên trăm lượng bạc, khu vực kém một chút còn chưa chắc có thể bán được cái giá này.
Đại nương mập nghe xong cái giá này cũng có chút líu lưỡi.
Cái giá này nàng không biết.
Chỉ là con ngươi đảo quanh, lại cười nói với Mộc Cẩm: "Cô nương, đồ dùng trong nhà này cũng đáng giá, năm đó lão thái gia ước chừng tốn ba mươi lượng bạc làm nguyên bộ đồ dùng bằng gỗ lê hoa cúc này!”
Mộc Cẩm nhìn ra.
Đồ dùng trong nhà bảo vệ đều rất tốt, chỉ là thời gian dài, nhất định có chút sâu mọt cùng mục nát, cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Lúc trong lòng nàng nghĩ như vậy, trong đầu hình như có một giọng nói nói với nàng: Mua lại! Mua đi!
Mộc Cẩm không khỏi giật mình, sau khi hoàn hồn, lập tức quyết định: "Được! Ta mua nhà này!”
Căn nhà này bởi vì giá cả đắt, lại không trả giá, trong phòng mấy ngày nay vẫn khiến Nha hội phát sầu
“Ôi!”
“Ai nha nha!”
Phòng Nha Nha hội sẽ cùng mập đại nương một trước một sau kinh hô.
“Mộc cô nương thật quyết đoán! "Phòng Nha Nha Hội vui đến mức cười thấy răng không thấy mắt.
Nào biết đâu thật đúng là người có duyên mua nhà có duyên, thật đúng là bán đi!
Lập tức liền nhanh chóng mang Mộc Cẩm đến nha dịch của nha môn ký kết khế ước......
Mộc Cẩm trả tiền mua nhà và tiền thuế phú, ngày đó phòng Nha Nha hội cam đoan có thể lấy được khế ước đỏ của tòa nhà, bảo Mộc Cẩm quay về cửa hàng đồ kho Mộc Ký chờ, ông chủ phòng Nha sẽ tự mình đưa khế ước đỏ của tòa nhà đến.
Điểm ấy Mộc Cẩm ngược lại không hoài nghi.
Đại nương mập nhìn Mộc Cẩm lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng trả tiền nhà, cả người đều ngây ngốc.
Nàng biết cửa hàng đồ kho của Mộc Cẩm kiếm tiền, nhưng cửa hàng đồ kho kia lại kiếm tiền, một trăm lượng ngân phiếu này thật không được a!
Nàng ở Trần gia làm nhũ mẫu hơn nửa đời người, còn chưa thấy qua một trăm lượng ngân phiếu trông như thế nào đâu, nhiều nhất nhìn thấy năm mươi lượng ngân phiếu trong hộp trang điểm của phu nhân.
Nàng nhắc nhở chính mình, từ nay về sau, cũng không thể xem thường Mộc cô nương này nữa!
Từ sau khi trở về cửa hàng kho, tinh thần Mộc Cẩm vẫn không ra gì.
Nàngmong sớm lấy được khế đỏ của tòa nhà.
Có khế đỏ của tòa nhà, tòa nhà này mới chính thức thuộc về nàng!
Lăng Hư ba huynh muội cùng tam đệ tứ đệ nhìn Mộc Cẩm thường xuyên thất thần, trong lòng đều rất kỳ quái.
Nhưng cũng không dám đi hỏi nàng.
Mấy người qua một bên thương lượng, cuối cùng đề cử Lăng Không đi hỏi Mộc Cẩm.
Lăng Không cắn răng một cái, liền tiến đến trước mặt Mộc Cẩm
“cô nương sao lại thất thần!”
Mộc Cẩm ngồi ở trong quầy, một tay khoát lên bàn tính, giật mình khi nhìn thấy một khuôn mặt to lớn đang tiến về phía mình.
“Lăng nhị ca...... Ngươi có chuyện gì sao?”
Lăng Không thấy dọa nàng, trong nháy mắt đứng thẳng người, ngượng ngùng đưa tay gãi gãi gáy.
"Cô nương, xem ngươi từ bên ngoài trở về sau vẫn tâm thần không yên, có phải hay không có chuyện gì khó làm?"
Mộc Cẩm đang định nói không, Lăng Không vỗ trán, "Ồ, ta biết rồi, có phải người cưỡi ngựa trắng lần trước lại tới tìm cô nương không?"