Ahh! Bởi vì đào núi Dã Hoài một ngày, hai tay Mộc Cẩm đều phồng rộp, đau
Ngày hôm sau, Mộc Cẩm bị cơn đau đánh thức.
Nàng bên thấy hai tay ngón tay phía dưới đều bị phồng rộp, liền nghĩ tới tam đệ.
Nàng xuống giường liền đi tìm tam đệ nhà mình, ta đệ đã cùng các muội muội đệ đệ ở trong sân múc nước giếng rửa sạch Hoài Sơn dại hôm qua đào.
“Tử Xuyên, tay của đệ?”
Mộc Tử Xuyên hai mắt sáng lấp lánh chạy tới,
Mèo không ăn cá
"Trưởng tỷ tỷ hôm qua mệt mỏi, sao lại không ngủ nhiều một chút?"
“Tay của ta? Tay của ta rất tốt a!”
“Tay của đệ? Có bị rộp không? "Mộc Cẩm kinh ngạc hỏi hắn.
"Không có a trưởng tỷ, ta từ nhỏ đã theo cha kéo cung b.ắ.n tên, trên tay đã sớm nổi kén rồi... A, trưởng tỷ tay của tỷ có phải bị rộp hay không?"
Mộc Tử Xuyên lúc trước vẫn cười dài, sau liền khẩn trương lên.
Sau đó tiến lên kéo tay trưởng tỷ vừa nhìn, lông mày liền nhíu chặt.
Mấy người Mộc Oánh nghe được động tĩnh cũng chạy tới.
Nhìn thấy mấy vết phồng rộp trên tay trưởng tỷ nhìn thấy mà giật mình, nước mắt Mộc Oánh liền rơi xuống.
Tiểu muội Mộc Nguyệt cũng khóc.
"Trên tay trưởng tỷ bị rộp lớn như vậy, khẳng định đau muốn chết, làm sao bây giờ?"
Mộc Tử Xuyên cắn răng, nhìn về phía Mộc Cẩm.
"Trưởng tỷ, vết phồng roojznày phải dùng kim tiêm chọc rách, để bọt nước bên trong chảy ra, sau đó đắp lên thảo dược mới tốt."
Nhưng khi chọc rách sẽ đau thấu tim, hắn biết.
Chỉ sợ trưởng tỷ chịu không nổi, hắn đau lòng trưởng tỷ.
"trưởng tỷ, sau này tỷ đừng đi đào Dã Hoài Sơn nữa, ta và tam ca đi, ta là nam nhi..."
Nước mắt của tiểu đệ Mộc Tử Khê cũng rưng rưng .
Sao?
Bây giờ ăn chút đau khổ này, chút đau khổ này so với kiếp trước, có đáng là gì?
Bọn nhỏ đều thương nàng, Mộc Cẩm biết, trong lòng cũng ấm áp.
“Được, vậy thì chọc đi. "Mộc Cẩm không chút do dự.
“Mấy đứa không cần lo lắng, chút đau này, trưởng tỷ chịu đựng được. "
Thấy bọn nhỏ nước mắt rưng rưng, Mộc Cẩm vội vàng an ủi bọn nhỏ.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Mộc Cẩm, Mộc Oánh cầm kim thêu chọc thúc vết phồng rộp trên tay nàng, dùng thảo dược Mộc Tử Xuyên giã xong đắp lên.
Chỉ là lần này, nàng sẽ không làm việc nặng.
Nhớ tới hôm qua đào nhiều Hoài Sơn dại như vậy, đừng nói hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày, cho dù nghỉ ngơi thêm mấy ngày cũng không sao.
“Trưởng tỷ, bữa sáng ta vẫn nấu Hoài Sơn dại, ta sẽ lột da, bưng cho tỷ ăn”.
Mộc Cẩm mặc dù không đến mức không thể cử động, nhưng bọn nhỏ đều đau lòng nàng, không cho nàng làm gì.
Mộc Oánh sáng sớm đã đem nàng ấn ngồi ở ghế gỗ trong sân rồi bưng Hoài sơn dại đã lột sạch vỏ tới.
Trong lòng Mộc Cẩm ấm áp.
Chờ sau khi nàng ăn xong bữa sáng, các đệ đệ muội muội cũng đều ăn xong.
Cũng không cần nàng nói, ăn xong đệ đệ muội muội lại bắt đầu bận rộn.
Mộc Tử Khê và Mộc Nguyệt phụ trách cắt những hoài sơn dại còn nguyên vẹn thành từng miếng mỏng sau đó đặt ở dưới mặt trời phơi nắng.
Mộc Oánh và Mộc Tử Xuyên nhanh nhẹn rửa sạch Hoài Sơn dại đã bị đào đứt.
Dựa theo Mộc Cẩm phân phó, những củ Hoài Sơn đào nát này rửa sạch sẽ rồi đặt vào trong cối đá cỡ lớn đập nát.
Chờ giã nhỏ xong lại bỏ vào trong cối đá mài.
Bột Hoài Sơn dại mài ra dùng thùng gỗ đựng, sau đó lại dùng nước sạch sàng qua.
Nước sau khi lọc xong được đặt trong vại nước lớn lắng đọng, lắng đọng hai ngày hai đêm, dưới vại nước liền lắng đọng ra một khối bột Hoài Sơn thật dày.
Mộc Cẩm đã tính toán xong, trong nhà còn có sáu vại nước lớn.
Là cha mẹ đặt mua khi còn sống.
Lúc đó dùng để chứa nước và ướp dưa muối.
Mẫu thân là một tay làm dưa muối ngon, còn dạy nàng.
Hôm nay cha mẹ mất, cơm trong nhà đều ăn không đủ no, càng không có đồ ăn dư thừa dùng để ướp.
Cho nên, mấy cái vại nước lớn kia đã trống không rất lâu rồi.
Dựa theo Mộc Cẩm dự đoán, một cái vại nước lớn như vậy chứa đầy một vại nước, đại khái có thể được chừng mười cân bột ướt.
Sau khi phơi bột ướt, đại khái có thể nhận được hơn ba cân bột khô.
Chỉ cần mấy ngày trời đều nắng, làm nhiều bột Hoài Sơn một chút, trong nhà một đoạn thời gian rất dài cũng sẽ không lo lắng khẩu phần ăn.
Về phần sau khi phơi khô các miếng Hoài Sơn dại, nàng sẽ mang đến y quán trên trấn để bán.
Sau khi bán được tiền, có thể mua một ít thịt về nuôi dưỡng đệ để muội muội..