Hai xe lớn lễ vật, tất cả mọi người đều có phần, ngay cả mấy đứa nhỏ trong thôn nghe tin chạy tới xem náo nhiệt mỗi đứa đều có một đống kẹo mang về, không khí cả thôn vui mừng hoan hỉ, cuộc sống của mọi người, luôn hướng tới những thứ tốt đẹp hơn.
Lại một mùa xuân nữa đến, tinh thần Thịt Ba Chỉ ngày một kém, mùa đông vừa mới qua đi, vì để Thịt Ba Chỉ có thể qua được mùa đông dễ dàng, Phúc Bảo đã chuyển ổ của nó vào phòng mình, trong phòng cả ngày đốt than, ấm áp dễ chịu như mùa xuân, nhưng Thịt Ba Chỉ cũng không thể chịu đựng được mùa đông, cả ngày mê man, nặng nề, dăm ba bữa mới ra khỏi ổ một lần, ăn hai ba quả hạch gì đó rồi lại về ổ ngủ.
Da với lông ngày càng xơ xác, ăn uống cũng ngày ít dần, động tác vốn dĩ linh hoạt thì lúc này trì trệ, những thứ đều hầu như đầu là biểu hiện bất thường.
Cũng may là sau khi mùa xuân đến, Thịt Ba Chỉ có chút phấn chấn hơn, nhất là mấy ngày nay, ăn uống cũng tốt hơn nhiều, tuy rằng ít hơn lượng cơm trước đây nó hay ăn, nhưng ít nhất cũng có thể ăn lót bụng đúng giờ giấc.
Trong khoảng thời gian này, Phúc Bảo càng quý trọng thời gian ở chung với Thịt Ba Chỉ, nó không còn có thể linh hoạt bò theo vạt áo lên trên vai nàng, Phúc Bảo liền ôm nó trong lồng ngực, hàm răng của nó cũng không còn sắc bén, không thể gặm những quả hạch cứng, Phúc Bảo liền lột những quả hạch rồi cắt ra thành những miếng nhỏ đưa tới trước mặt nó.
Mấy ngày nay tinh thần của Thịt Ba Chỉ tốt hơn nhiều, Phúc Bảo liền nghĩ có lẽ là nên mang Thịt Ba Chỉ về núi một chuyến.
Nơi đó có rất nhiều đồng loại của nó, có lẽ nhìn thấy đám sóc chuột con cháu đó, tâm tình của Thịt Ba Chỉ có thể phấn chấn hơn một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT