Tưởng bà tử cũng sợ chết, nhưng thứ càng làm bà sợ hơn chính là sau khi bà đi rồi, sẽ không có ai trông chừng cục cưng của bà, cũng may Sơn Sinh là một đứa nhỏ tốt, sau này cháu gái có hắn chăm sóc, Tưởng bà tử cũng yên tâm không ít.
“Lúc trước, khi nãi nãi tiễn ông cố và bà cố ngoại của con đi cũng luyến tiếc như vậy, khóc liên tục mấy đêm, khi đó, điều kiện trong nhà chưa được tốt như bây giờ, buổi tối ta khóc, ban ngày còn phải mở to mắt đôi mắt sưng húp mà làm việc.”
Tưởng bà tử lấy kinh nghiệm người từng trải an ủi Phúc Bảo: “Nhưng thời gian lâu rồi, tình cảm khổ sở cũng vơi dần, ta vẫn thường xuyên nhớ tới ông cố và bà cố ngoại của con, nhưng cũng không bi thương như lúc vừa mới cách xa họ, bởi vì ta biết, cuộc sống của ta càng ngày càng tốt, ông cố và bà cố ngoại của con cũng yên tâm đối với ta.”
Sống ở trên đời, không có khổ ải nào là không thể vượt qua, Thịt Ba Chỉ chọn cách ở lại trên núi vì không muốn Phúc Bảo chứng kiến nó chết, chính là không muốn Phúc Bảo phải đau lòng vì nó.
Thời gian sẽ dần xóa nhòa nỗi bi thống này, làm cho những tình cảm trở thành như rượu lưu hương, rượu càng để lâu, hương càng thuần khiết.
“Có lẽ qua mấy năm nữa, ta và tổ phụ con cũng sẽ người trước người sau rời đi, cha mẹ của con cũng sẽ không theo con đến cuối đường, nhưng con với Sơn Sinh sẽ có những đứa con, vài chục năm nữa, sẽ lại có thêm cháu chắt, đời người chính là một vòng luân hồi, người này đi rồi thì sẽ có người kia đến cạnh con.”
Tưởng bà tử giọng nói hiền lành, ôn hòa, mang theo ý nghĩa sâu xa cùng với sự tang thương của tuổi già, bà chậm rãi vuốt ve mái tóc của cháu gái, giống như khi nàng còn nhỏ, ôm ấp, đùa giỡn: “Cho nên cục cưng bảo bối của nãi à, cho dù đợi tới ngày ly biệt kia, cũng không cần quá đau lòng, đây có lẽ sẽ là bắt đầu cho một cuộc gặp gỡ mới.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT