14.

Sau khi thị tẩm ta đúng làđược thưởng không ít đồ vật, phủ nội vụ suốt đem đem than đến cung của ta.

Ta được đặc biệt cho phép không cần phải tới thỉnh an Hoàng Hậu, người khác nghị luận ta sắp được sủng rồi, còn chưa kịp tới nịnh bợ ta, ngày hôm sau Hoàng Đế lại lật thẻ bài của Lệ Tần, một tháng sau cũng không tới tìm ta.

Có lẽ từng sọt than kia chính là để ám chỉ với ta, không cần tới, trong phòng của ngươi cũng ấm áp rồi.

Ta trông đợi ngóng nhìn ngoài cửa, ngày đầu tiên chờ, ngày hôm sau chờ, ngày thứ ba ta không chờ nữa.

Cũng đúng, mỹ nhân trong cung nhiều như vậy, mà Hoàng Đế lại chỉ có một.

Đối với ta hắn là đặc biệt nhất, nhưng đối với hắn, ta chỉ là một đóa hoa dại bình thường trên tường đỏ mà thôi. 

Mất công ta sau khi trở về cung phải khổ tâm tìm lại ký ức, tìm ra rất nhiều sự việc thú vị thời thơ ấu, nếu mà hắn lại đến tìm ta, ta sẽ kể lại cho hắn nghe.

Thật sự đáng tiếc.

15.

Hoàng cung rất lớn, chỉ có Ngự Hoa Viên ta cũng có thể đi mất nửa ngày, mùa đông không có hoa gì nở, mọi người thích đi rừng mai.

Ta cũng đi, những nương nương khác ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Nói thật, người này một câu người kia một câu, nói toàn lời sắc bén, bóng gió mịt mù (7), dù sao cũng không có mấy lời nói hay.

Đúng thế, trong cung này có thể có mấy người là tỉ muội thật sự? Dù sao ta cũng chẳng quen ai cả.

Ta đi, các nàng trêu ta chơi, coi ta như một đứa trẻ, vui vẻ thì cho ta một miếng điểm tâm, mỗi miếng điểm tâm đều phải có một địa vị rất ghê gớm, nói ngắn gọn chính là, loại con gái trong gia đình bình dân như ta, trong cung không thể có được sủng ái, nhất định chưa thấy những cái đó.

Đồ vật ta đều ăn.

Hại ta ư?

Cũng không cần thiết, cùng lắm chỉ là khinh thường ta thôi.

Không có lời gì để nói với các nàng, ngồi nửa ngày ăn no, mặt cũng cười giả lả.

Nếu có một ngày mẹ nhìn thấy ta ngoan ngoãn an tĩnh như thế, nhất định sẽ cảm ơn trời phật.

16

Nháy mắt đã đến năm mới, đại yến của hoàng cung, ta nhìn thấy Hoàng Đế từ xa.

Cao cao tại thượng, cái tay nâng chén kia đã từng chạm vào trán của ta.

Ta bỗng nhiên sinh ra một cảm xúc khác, vào cung rồi thì ta chính là phi tần của Hoàng Đế, Hoàng Đế chính là phu quân của ta.

Cha là phu quân của mẹ, bọn họ yêu nhau.

Hoàng Đế là phu quân của ta, chúng ta không thân thiết.

17.

Nghe tiếng mõ buổi sáng, Ôn Cẩn nói: “Tiểu chủ nhân năm mới an khang, lại thêm một tuổi rồi!”

Ta mười lăm tuổi rồi, đúng là không nên ngây ngô nữa.

Thứ tình cảm vừa chợt dâng lên không dấu vết kia, cũng nên buông xuống rồi.

____

(7) Nguyên bản là trong mây trong sương, nghĩa mù mịt được bao phủ trong mây trong sương, mình dịch thành nói bóng nói gió cho phù hợp TV ạ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play