1.

Năm ta tiến cung, ta mới mười bốn tuổi.

Đó là lần đầu tiên Hoàng Đế tuyển tú, một lòng một dạ chỉ để tâm đến chính vụ, tuyển tú cũng giống như đi ngang qua sân khấu.

Thật ra trước khi tú nữ diện thánh, danh sách tiến cung đã nghĩ xong rồi.

Chỉ là người hơi ít, Thái Hậu lại bảo Hoàng Đế chọn thêm mấy người.

Hoàng Đế tiện tay chỉ một cái, chỉ về phía ta.

Hắn nói: “Chọn nàng đi, đôi mắt to.”

Tất cả đều rất qua loa, ngay cả người cha tri huyện của ta cũng chưa được chuẩn bị sẵn sàng.

Ông ấy hỏi ta làm thế nào có thể trổ hết tài năng giữa đám giai nhân xinh đẹp ấy?

Ta nói là bởi vì mặt trời quá chói mắt

Rõ ràng là ta bị mặt trời chiếu đến nỗi híp cả mắt lại, trong suốt buổi không ngẩng đầu chút nào, hoàng đế sao có thể dối lòng mà nói mắt ta to được nhỉ?

2.

Ít người cũng có ưu điểm, một mình chiếm một cung, không cần phải chen chúc với ai.

Nơi ta ở được gọi là tiểu lãnh cung.

Cách nơi ở của hoàng đế và các cung phi các đều xa, phòng ở không lớn, nhưng mùa đông ấm mùa hè mát, ai đến cũng nói là tốt.

Chỉ là người tới không có nhiều lắm, bởi vì các nàng còn bận tranh sủng, mà ta vào cung nửa năm vẫn chưa được triệu kiến, không xứng tham dự vào việc này.

3.

Hoàng đế tuyển phi đâu phải là tìm đối tượng đâu, rõ ràng là tìm đồng nghiệp.

Tất cả con gái của thừa tướng, thượng thư, tướng quân đều tiến cung, cả triều văn võ đều là người thân, vương triều này là một xí nghiệp gia tộc.

Cha ta chỉ là một tri huyện nhỏ ở một xó xỉnh, xách giày cho hoàng đế cũng không xứng, vì thế, ta không xứng ngủ với hắn.

4.

Nửa năm sau là mùa đông, bên ngoài tuyết rơi.

Ta viết lên giấy một chữ “Lạnh”

Cô cô Ôn Cẩn trêu ghẹo ta có phải cảm thấy cô đơn hay không?

Ta để vút lên bàn, mực nước ngấm ướt trang giấy, lạnh lại càng lạnh.

Ta thở phì phì mà nói: “Không đốt than, lạnh thật đó!”

Ôn Cẩn hơi khó xử một chút, lát sau mới mở miệng: “Tháng này Phủ Nội Vụ chỉ có cho chút than như vậy.”

Có nghĩa là gì?

Có nghĩa là Phủ Nội Vụ đã bị người nào đó bao trọn, công công bình thường vốn công bằng cũng phải làm theo lợi ích thôi.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn.

5.

Thật may, trước khi hết sạch than, Hoàng Đế lật thẻ bài của ta.

Khi đó ta đã sắp mười lăm, tính ra cũng sắp thành người lớn rồi.

6.

Hoàng Đế Lý Quân Khoát, con thứ ba của tiên hoàng, hai mươi ba tuổi thì kế thừa đại thống, ở cái tuổi mà thiếu niên nhà khác còn đang trêu chó đánh mèo thì hắn đã trở thành Thái Tử ca ca, đã xử lý chính vụ, nhốt nhị ca ca hữu dũng vô mưu vào nhà lao, những em trai em gái ai ai cũng đều ngoan như cún (2)

Ai nhìn mà không khen tuổi trẻ tài cao!

Cho nên nói nam nhi tốt chí tại thiên hạ, còn nữ nhân thì sao?

Lý Quân Khoát cười, mẫu thân của hắn trước kia chính là quán quân cung đấu, động thái nhỏ từ các cung đều không qua được đôi mắt của nàng.

“Hoàng Thượng, còn có vị Tần đáp ứng mà con chưa gặp đâu.”

Thái Hậu uống một ngụm trà, nhắc nhở.

Lại nhận xét một chút.

“Bị an trí ở một nơi như vậy, lại còn không được ân sủng, cũng là một người đáng thương.”

_____

(2) Trong nguyên tác là ngoan như chim cút, nhưng mình dịch thành ngoan như cún, cho hợp với tiếng Việt ạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play