7.

Cô cô giữ lại quyển sách nhỏ ta không còn xem nữa, giữ lại để nhóm bếp, khói sặc sụa.

Chờ đến khi Ôn Cẩn lấy bình nước nóng vào phòng thì hỏi ta đốt từ khi nào, ta trả lời đúng sự thật.

“Ầm”, nước đổ đầy ra đất.

Ôn Cẩn cuống quýt sững sờ ở tại chỗ nói: “Xong rồi xong rồi.”

Ta chỉ cảm thấy nàng kinh ngạc quá đỗi

8.

Ngày tuyết rơi mà ta bị lật thẻ bài, cho dù bọc kín mít cũng không thắng nổi gió lạnh bên ngoài, ta run rẩy bị nâng lên long sàng, may mà chỗ của Hoàng Đế ấm áp, còn thơm ngào ngạt.

Đôi mắt của ta chuyển động, đang chuyên tâm ngắm nhìn trên đỉnh màn, một khuôn mặt chậm rãi xuất hiện trước mặt ta.

Hoàng đế cúi người nhìn ta, thần sắc lạnh nhạt, giống như là đang định giá một đồ dùng bằng ngọc.

Ta cũng nhìn hắn.

Nửa năm trước là nhìn từ xa, thật ra không rõ lắm, lúc này nhìn thật kỹ thì đúng là rất đẹp, có khí thế hơn mấy huynh đệ dưa vẹo táo nứt của ta nhiều. 

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bốn, không phải, sắp mười lăm rồi.”

“Mới mười bốn sao.” Hoàng Đế không có hứng thú, “Nhỏ như vậy sao?”

“...” Không phải là chính hắn chọn ta tiến cung sao?

9.

Ta ở trong chăn không duỗi được chân, chỉ có thể cố gắng nghiêng cổ, muốn đến gần hắn, chỉ sợ hắn đuổi ta về: “Không nhỏ không nhỏ.”

Hoàng đế không chớp mắt mà nhìn ta chằm chằm, ánh mắt thâm sâu vô cùng, thật ra không phải là cái vẻ thâm tình chớp mắt vạn năm, lại nhiều thêm vài phần hứng thú.

Sau đó hắn nói với ta, những phi thần bình thường lần đầu thị tẩm hoặc là sợ hãi ngượng ngùng hoặc là chủ động đáng yêu, không có ai giống ta, trong ánh mắt không có một tia dục vọng nào, chỉ có dáng vẻ trẻ con mà thôi.

Có lẽ trong nháy mắt kia hắn lại quên, ta thật sự mới mười bốn tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ con.

“Ngươi còn rất nóng vội,” Hắn hỏi ta, “Có biết sẽ làm gì không?”

“Ngủ ư?” Ta thử thăm dò trả lời.

Hoàng đế cười, một khuôn mặt vốn lạnh lùng hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, so với bình nước nóng kia còn nóng hơn.

“Vậy ngủ bên cạnh trẫm đi!” Nói rồi hắn giúp ta lấy một bộ quần áo rồi ném lên đầu ta. “Tự mình chui ra, mặc vào!"

10.

Hai người chúng ta nằm trò chuyện vài câu, hắn hỏi nhà ta ở đâu, trong nhà có ai, khi còn nhỏ sống thế nào.

Ta đều trả lời hắn đúng sự thật, còn chê mấy ca ca xấu tính của ta, ngày thường thích bắt sâu trêu ta, câu cá cũng không nhường ta.

Hoàng đế gối lên cánh tay hỏi: “Hay là để trẫm giúp ngươi phạt bọn họ?”

Tuy ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, nhưng lại sợ quân vô hí ngôn, vội nói: “Đừng phạt, bọn họ cũng làm rất nhiều chuyện tốt!”

“Nói ta nghe một chút!”

“...” Cái này là làm khó ta rồi! Ta chầm chậm chui vào ổ chăn, thở dài.

Thật đúng là tội nghiệp mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play