Một câu nói của Đào Đào thành công để cho mọi người yên lặng ăn bữa cơm.
Hơn nữa, Đào Đào còn nhìn thấy rất nhanh hoa đào nhỏ trên đỉnh đầu Đường Mỹ héo tàn, coi như có chút tự mình hiểu lấy, rốt cục cô bé cũng yên tâm.
Buổi chiều Đường Mỹ có chút ngượng ngùng, ở lại không bao lâu liền rời đi.
Chỉ là, mấy câu mà cô ta nói vẫn khiến cho Hạ Ngôn Xuyên và Lạc Thanh Đình có suy nghĩ, rõ ràng hai người đều có tâm sự, an tĩnh hơn rất nhiều.
Đào Đào có lòng hòa hoãn bầu không khí, thế nhưng không kháng cự được bản năng thân thể, đến thời gian ngủ trưa, cô bé bắt đầu mệt rã rời, ánh mắt đều không mở ra được.
Lạc Thanh Đình nhìn thấy, thấp giọng nói với Hạ Ngôn Xuyên, "Phía sau tiệm thuốc có một phòng nghỉ ngơi nhỏ, tối hôm qua cậu không nghỉ ngơi tốt, có muốn đi vào ngủ một lát hay không?"
"Mình trở về xe ngủ." Hạ Ngôn Xuyên nói, "Để Đào Đào vào phòng nghỉ ngơi ngủ đi."
Dù sao cũng không phải con gái ruột, anh cũng chưa quen với cuộc sống nuôi con, theo bản năng tránh hiềm nghi.
Lạc Thanh Đình cũng không kiên trì: "Được."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT