Tống Vũ Lương lập tức tái mét mặt, trứng gà trong tay giống như quả bom, ném không được mà không ném cũng không được.
Thiếu chút nữa Hạ Ngôn Xuyên đã cười ra tiếng, vội vàng quay đầu đi, lễ phép nhịn xuống.
"Thật ngại quá, Tống tiên sinh." Lạc Thanh Đình trừng anh một cái, xin lỗi Tống Vũ Lương, "Trẻ con cái gì cũng không hiểu, chỉ là có lòng tốt mà thôi."
Tống Vũ Lương chợt lóe lên sự khó chịu: "Không sao, tôi hiểu."
Anh ta còn cười nói với Đào Đào: "Cảm ơn Đào Đào, tạm biệt."
Chờ bọn họ đi rồi, Hạ Ngôn Xuyên mới chợt cười ra tiếng, Lạc Thanh Đình nhịn không được nói anh: "Đứa nhỏ không hiểu, cậu cũng không hiểu?"
Hạ Ngôn Xuyên cười nhìn cô, "Nhưng mà câu giải thích vừa rồi kia, không phải là đang nói chúng ta đều cảm thấy đầu óc của anh ta không tốt sao?"
Lạc Thanh Đình: "......"
Hạ Ngôn Xuyên ghé sát vào cô một chút, "Cậu cố ý đúng không? Làm gì có hàng xóm hơn một năm, còn gọi người ta là 'tiên sinh'?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT