Sau khi ăn một bữa cơm không đủ nhét kẽ răng, Cố Yển cảm thấy càng đói hơn. Thật khó tin khi sau khi ăn cùng lượng lá bắp cải ít ỏi như cậu, ba cậu vẫn có thể dùng hai chân béo ú như củ cải to chống đỡ cơ thể đi xử lý công việc trong thành. Cơ cấu quyền lực của Đại Lục Ma Võ hơi giống với các nước chư hầu thời Xuân Thu, đế quốc duy nhất trên Đại Lục Ma Võ chỉ là hình thức, Kinh đô duy nhất có tác dụng là trung tâm kinh tế văn hóa, thị trường thương mại lớn nhất và học viện tốt nhất của toàn đại lục đều ở Kinh đô, lý do vẫn tồn tại Kinh đô này là vì các thành phố lớn đều là đối thủ chính trị của nhau, nhưng lại không thể thôn tính lẫn nhau, nên mới có đế quốc làm trọng tài, và thanh niên các thành phố lớn, muốn có được nền giáo dục tốt nhất vẫn cần phải học tập ở Kinh đô.

 

Mặc dù thành Ma Pháp Thần Hy được gọi là thành, nhưng thực tế các thị trấn lớn nhỏ xung quanh thành và một phần lớn đất đai đều thuộc quyền quản lý của thành Ma Pháp Thần Hy, toàn đại lục được chia thành 15 khu vực bởi tứ đại thành Ma Pháp và thập đại thành Võ giả cùng Kinh đô đế quốc, Cố Thần có thể coi là chủ của một quốc gia nhỏ, và Cố Yển thực chất là một hoàng tử.

 

Niềm vui khi đột nhiên trở thành hoàng tử đã bị cơn đói mài mòn đến mức không còn gì, những người có kinh nghiệm giảm cân đều biết, nếu cứ không ăn gì cả thì chỉ cần qua cơn đói thì cũng không quá khó chịu, nhưng một khi ăn một chút gì đó ở giữa, thì thực sự là một cực hình đau đớn, con sâu thèm ăn bị khơi dậy, bụng vẫn trống rỗng, rất khó chịu. Vì vậy cuối cùng Cố Yển quyết định không ăn gì cả, đối với cậu, cứ đói liên tục thì dễ chịu hơn.

 

Sau khi ăn xong, Ngọc Uyển Nhu phải giúp Cố Thần xử lý các công việc lớn nhỏ trong thành, sự tôn ti nam nữ trên Đại Lục Ma Võ không nghiêm trọng như xã hội cổ đại Trung Quốc, nhưng ít nhiều vẫn có ý nghĩa trọng nam khinh nữ. Dù sao trong lịch sử đại lục, những người có thành tựu nổi tiếng phần lớn là đàn ông, phụ nữ không phải là không có, nhưng rất ít. Đại Lục Ma Võ tôn sùng sức mạnh, đàn ông có năng lực có thể cưới nhiều vợ, tương tự, phụ nữ có năng lực cũng có thể cưới nhiều chồng. Trong 14 thành phố chính, Cố Thần và Ngọc Uyển Nhu là cặp vợ chồng thành chủ một vợ một chồng suốt đời duy nhất, tuy vẻ ngoài của hai người cực kỳ không hài hòa, nhưng tình cảm rất tốt. Ban đầu Cố Yển không muốn tin, cho rằng giữa họ chắc chắn có mâu thuẫn lợi ích nào đó nên mới kiềm chế lẫn nhau, nhưng không ngờ, đó là tình yêu đích thực QAQ… - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

 

Trước khi đi, Ngọc Uyển Nhu nháy mắt với Cố Yển đang đau đớn ôm bụng, Cố Thần như có cảm giác gì đó quay đầu nhìn bà: "Em không được lén lút đưa đồ ăn cho nó nữa, cứ cưng chiều nó mãi! Còn mày, ăn xong phải đi tập luyện, đừng có học cái ma pháp càng học càng béo đó nữa, tao đã tìm cho mày vài người thầy rồi, mau đi học võ kỹ đi!"

 

Cố Yển: "..."

 

Nếu trong nguyên tác nam thần không hắc hóa tiêu diệt thành Ma Pháp Thần Hy, thì có lẽ thành này cũng không tồn tại được lâu đâu, bởi vì chúng ta có một thành chủ đại ma đạo sư tôn sùng võ kỹ =_=

 

#Bàn về khả năng những cục mỡ có thể nghiền nát một thành phố#

 

Sau khi ăn xong, Cố Yển bị mấy người kéo đi luyện võ, cậu cũng muốn cố gắng giảm cân, với tiền lệ cục thịt viên to đùng là Cố Thần, thì một gã béo khoảng 90 cân như cậu vẫn còn cứu được, tuyệt đối không thể béo đến 100 cân giống ba cậu! Cậu phải giảm cân!

 

Cố Yển thực sự rất chăm chỉ học tập võ kỹ, cả buổi sáng vừa đứng tấn vừa chạy bộ. Chỉ tiếc là cơ thể quá béo, cậu lại hoàn toàn không phải là người học võ kỹ, chưa đến nửa giờ đã nằm bẹp dưới đất thở không ra hơi, vừa mệt vừa đói.

 

Nghĩ lại thì thực ra nhân vật chính hủy diệt thế giới cũng không tệ, ít nhất cậu không phải làm một gã béo còn phải giảm cân nữa QAQ. Đang nằm ì ra đất không chịu đứng dậy thì có người vỗ vỗ Cố Yển, nói nhỏ bên tai cậu: "Thiếu thành chủ, phu nhân nói rồi, để tôi đi theo cậu ra ngoài mua đồ ăn, chừng nào chúng ta ra ngoài?"

 

Cố Yển mở mắt ra, thấy một khuôn mặt thiếu niên dễ mến: Tiểu Tây, gia nhân dưới trướng thành chủ, tùy tùng của Cố Yển, học đồ ma pháp cấp năm (cấp thấp nhất), không có họ.

 

Trên Đại Lục Ma Võ không phải ai cũng có họ, chỉ có những gia tộc cổ xưa truyền thống và những người có thành tựu, đế quốc mới ban cho cái họ truyền từ đời này sang đời khác. Nhân vật chính lúc mới xuất hiện cũng không có họ, hắn thậm chí đã nghĩ sẵn họ cho mình, chờ đến khi mình trở thành người có thành tựu, được đế quốc công nhận họ của hắn. Nhưng sau này không cần nữa, nhân vật chính nhớ lại ký ức và họ gốc của mình, hắn đã hắc hóa.

 

Sờ sờ tinh tệ trong thắt lưng mà Ngọc Uyển Nhu lén lút nhét vào, nhớ lại ánh mắt Ngọc Uyển Nhu khi rời đi, Cố Yển đã hiểu ra. Mẹ cậu đây là thương con trai, nhét tiền để cậu ra ngoài ăn.

 

Nhưng mà... Bản thân cậu cũng rất muốn giảm cân!

 

Cố Yển giằng co, giằng co, rồi lại giằng co giữa cân nặng và cơn đói, thiên thần và ác quỷ cùng thì thầm bên tai cậu, tùy tùng Tiểu Tây nhìn cậu với ánh mắt mong đợi được ra ngoài chơi, cuối cùng...

 

Cơn đói đã dễ dàng giành chiến thắng ╮(╯_╰)╭

 

Thực ra... Thực ra không phải cậu đi mua đồ ăn, mà vì vừa đến thế giới này nên cậu cần phải làm quen một chút! Hơn nữa bây giờ phải nhìn thì cậu mới nhớ ra chuyện trong đầu, vì vậy cần phải nhìn nhiều xem nhiều mới có thể nhớ ra nhiều chuyện về thế giới này hơn, vậy thì người khác sẽ không phát hiện ra cậu là một kẻ mạo danh. Nhưng mà nói thật lòng thì cậu đói lắm rồi, cậu phải nhanh chóng ăn cái gì đó mới được!

 

Vì vậy chỉ thấy Cố Yển dùng một động tác mà một gã béo ù ịch hoàn toàn không thể làm được nhảy bật dậy từ mặt đất, phủi phủi bụi trên người, vẻ uể oải vừa rồi biến mất không thấy tăm hơi, cậu nắm lấy Tiểu Tây nói: "Sẽ không bị ba tôi biết chứ?"

 

Tiểu Tây gật đầu: "Phu nhân đã sắp xếp hết rồi, toàn bộ phủ thành chủ đồng lòng, cậu yên tâm, phu nhân đã ra tay, thành chủ tuyệt đối sẽ không biết đâu!"

 

Tiểu Tây đưa cho Cố Yển một ánh mắt "Cậu hiểu mà".

 

Cố Yển hứng khởi đi theo Tiểu Tây ra cửa sau, chạy thẳng đến nơi có đồ ăn ngon trong ký ức. Ơ, cậu có thể nhớ ra thành Thần Hy có nơi nào bán đồ ăn ngon!

 

Hai chân bé béo chạy rất nhanh trên đường, hoàn toàn không giống như đang kiệt sức, Tiểu Tây gần như đuổi không kịp!

 

Thiết lập của Đại Lục Ma Võ có cảm giác hơi kết hợp Đông Tây, vừa có thế giới ma pháp phương Tây, vừa có thế giới võ học phương Đông. Văn hóa nhân văn cũng là sự kết hợp Đông Tây, kiến trúc của thành Ma Pháp Thần Hy pha trộn phong cách kiến trúc châu Âu và kiến trúc cổ đại Trung Quốc, trông rất thú vị. Cố Yển vừa quan sát phong cảnh hai bên đường, vừa chạy về phía phố ăn vặt trong ký ức. thành Ma Pháp Thần Hy cũng có không ít nhà khách nổi tiếng chuyên biệt, nhưng kiếp trước Cố Yển là một người bình dân, so với những nhà khách lớn đó thì cậu vẫn thích phố ăn vặt hơn.

 

Chạy đến đó rồi, xách túi mua vô số đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn, vừa ăn vừa mua. Mỗi miếng ăn Cố Yển đều tự nhủ, chỉ ăn một chút thôi chỉ ăn một chút thôi, kết quả càng ăn càng nhiều, rồi mãi mãi tự nhủ là bản thân chỉ ăn một chút.

 

Cuối cùng khi bụng đã no căng tròn, Cố Yển vỗ vỗ bụng thở dài hạnh phúc, tuy gầy trông đẹp hơn, nhưng ăn đồ ăn mới thực sự hạnh phúc! Nếu không phải vì bụng không còn chỗ chứa nữa, cậu vẫn muốn mua thêm, đồ ăn ở phố ăn vặt vẫn chưa ăn hết. Hơn nữa hôm nay cậu mang theo một đồng tinh tệ tím ra ngoài, vẫn còn rất nhiều tiền để ăn. Trên Đại Lục Ma Võ, người dân tầng lớp dưới lấy đồng tiền làm tiền tệ lưu thông cơ bản, giá trị cao nhất là tinh tệ tím, 1 tinh tệ tím = 10 đồng vàng, 1 đồng vàng = 10 đồng bạc, 1 đồng bạc = 1000 đồng đồng, sức mua của 1 đồng đồng tương đương với 1 đồng tiền, vì vậy có thể nói bây giờ cậu mang theo 100.000 đồng tiền lớn ra ngoài mua đồ ăn, cảm giác làm đại gia thật là sướng! ( truyện trên app tyt )

 

Rượu thịt no say xong, cuối cùng Cố Yển cũng có tâm trạng suy nghĩ về thiết lập của Đại Lục Ma Võ.

 

Sau khi hắc hóa, nhân vật chính quả thật đã giết không ít người, nhưng phần lớn đều là đáng tội, rất nhiều chủ nhân của các thành phố bề ngoài có vẻ lương thiện, nhưng thực tế lại vô cùng tàn nhẫn, lén lút làm không biết bao nhiêu việc xấu xa. Nhưng thành Ma Pháp Thần Hy là nơi bị nhân vật chính tiêu diệt đầu tiên, đúng chuẩn pháo hôi chuyên chết trước luôn, còn lý do nhân vật chính đối xử với thành Ma Pháp Thần Hy như vậy là vì sau khi thoát khỏi biển lửa, hắn bị mất trí nhớ và trở thành một kẻ ăn xin ở thành Thần Hy.

 

Một kẻ ăn xin đầy vết bỏng, lại còn là một đứa trẻ, sẽ chịu bao nhiêu khổ sở thì mọi người đều biết rõ trong lòng. Ban đầu Cố Yển xem nhân vật chính là nam thần là vì mặc dù thời niên thiếu nhân vật chính bị ngược đãi rất nhiều, nhưng không hề hắc hóa, tính cách rất hướng thiện, hoàn toàn là hệ chữa lành ánh sáng, không bao giờ oán hận thế nhân, còn lấy đức báo oán, hoàn hảo đến mức không giống con người.

 

Khi làm kẻ ăn xin ở thành Ma Pháp Thần Hy, hắn vẫn chăm sóc một đứa em trai cũng là kẻ ăn xin, thường xuyên nhịn đói đưa thức ăn của mình cho em, khi có người đánh họ, nhân vật chính sẽ dùng thân thể che chắn cho em trai. Tiếc là ông trời không chiều lòng người, môi trường sống tồi tệ của kẻ ăn xin khiến cậu em trai sốt cao ba ngày không hạ, mà trên Đại Lục Ma Võ, phần lớn thuốc men và thuật chữa bệnh đều nằm trong tay các pháp sư, người thường hoàn toàn không thể có được.

 

Thành Ma Pháp Thần Hy có một nơi chữa bệnh miễn phí cho công chúng, các đại phu trong đó đều là những học đồ ma pháp đang học tập, họ đang cần rèn luyện, nên Cố Thần để họ đi chữa bệnh cho dân thường, vì vậy thành Ma Pháp Thần Hy là thành phố được dân thường tôn sùng. Nhưng dù là chữa bệnh miễn phí cũng cần một chút tiền và huy hiệu thân phận của thành Ma Pháp, nhân vật chính chỉ là một kẻ ăn xin, tất nhiên chỉ là hộ đen ở thành Ma Pháp, lại không có một đồng nào, nên bị những học đồ ma pháp ghét bỏ diện mạo và mùi chua của kẻ ăn xin đuổi ra ngoài.

 

Cậu em trai yếu ớt sắp chết, nhân vật chính bách phương vô kế đành liều mạng nhân lúc thành chủ đi ra ngoài, nhào tới quỳ xuống đất, cầu xin thành chủ cứu em mình.

 

Nhân vật chính thật là một đứa trẻ ngây thơ, nghĩ người khác cũng thánh mẫu như mình, hắn chạy ra, ngay cả góc áo của Cố Thần còn chưa chạm được đã bị vệ sĩ của thành chủ đá đuổi đi, Cố Thần thậm chí còn chưa nhìn thấy hắn. Vì vậy nhân vật chính mang theo nội thương đầy mình do bị đá, bất lực nằm ở góc, nhìn thân hình "béo phì đáng ghét" (từ ngữ trong nguyên tác) của Cố Thần càng lúc càng xa mình, bất lực nắm một nắm cát trên mặt đất.

 

Khi nhân vật chính có thể cử động, bò về căn nhà hoang họ ở, cậu em trai đã chết, và đã bị những kẻ ăn xin khác vứt ra ngoài, để tránh xui xẻo. Hắn không nói gì, ôm xác em trai đi, chôn cất cẩn thận, mang theo vật kỷ niệm duy nhất trên người em trai rời khỏi thành Thần Hy.

 

Sau đó là một hành trình rèn luyện bản thân, nhưng vì diện mạo của hắn nên không có cô gái và đàn em nào. Trên đường hắn gặp một võ giả đẳng cấp, còn là một dược sư giỏi sử dụng dược thảo cho võ giả, ông ta nhìn thấy vật kỷ niệm của em trai trên người nhân vật chính, đó là đồ vật của em trai thần y bị bắt cóc từ nhỏ, nên thần y đã giúp đỡ nhân vật chính, giúp hắn chữa trị vết thương trên mặt, giúp hắn phục hồi kinh mạch, khiến hắn thích hợp luyện võ.

 

Và khi nhân vật chính hắc hóa, thành phố đầu tiên bị tiêu diệt chính là thành Ma Pháp Thần Hy. Lý do... Còn cần phải hỏi sao?

 

Cố Yển vừa nghĩ vừa đi, không biết mình đã đi đến nơi nào. Mãi đến khi Tiểu Tây kéo kéo tay áo cậu nói: "Thiếu thành chủ, cậu đến trạm xá dân thường làm gì?"

 

Hả? Cố Yển ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang đứng trước cửa trạm xá dân thường, và khi cậu còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy một bóng dáng gầy gò bị người ta đuổi ra khỏi trạm xá.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play