Cố Yển ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang đứng trước cửa trạm xá dân thường, và khi cậu còn chưa kịp phản ứng, một bóng dáng gầy gò đã bị người ta đuổi ra khỏi trạm xá. Bóng dáng bị người ta đá ngã, thân hình gầy yếu lăn trên mặt đất, vừa lăn đến dưới chân Cố Yển, người đó vùng vẫy vài cái cố gắng muốn đứng lên, nhưng sự yếu ớt và đói khát đã tiêu hao hết sức lực, khiến hắn chỉ có thể bất lực giãy giụa dưới chân Cố Yển.

Cố Yển: "..."

Vừa nghĩ đến nhân vật chính thì nhân vật chính đã xuất hiện, còn vừa hay lăn đến dưới chân cậu, vậy sau này khi nhân vật chính hắc hóa, tên "béo phì đáng ghét" đó sẽ không phải là Cố Thần mà trở thành Cố Yển rồi! Chỉ là một cái xoay người không để ý đến bóng dáng bò lê của cậu, cậu đã dùng trận ma pháp không gian đáng sợ đưa cả thành Ma Pháp Thần Hy đến không gian khác, sống chết không rõ!

Cố Yển lập tức rơi vào tình thế khó xử, trong đầu cậu xuất hiện một màn hình máy tính, bốn lựa chọn và một con trỏ chuột —

Lựa chọn 1: Đỡ hắn dậy, giúp đỡ hắn, mang lại cho hắn sự ấm áp của mùa xuân.

Lựa chọn 2: Giả vờ như không thấy, quay người bỏ đi.

Lựa chọn 3: Một kẻ ăn mày bẩn thỉu xấu xí như vậy mà dám làm bẩn đế giày của hoàng tử đại nhân, gọi Tiểu Tây và học đồ ma pháp cùng đánh hắn.

Lựa chọn 4: Dứt khoát giết chết nhân vật chính đang trong thời kỳ yếu ớt, cứu vãn số phận bị hủy diệt của đại lục.

Về lý thì lựa chọn 2 và 3 chính là tìm đường chết, lựa chọn 4 thì là việc một lương dân tốt đẹp trong thời đại hòa bình hoàn toàn không thể làm được, Cố Yển nên dứt khoát chọn lựa chọn 1, cứu nhân vật chính, làm bạn thân của hắn, một đường đi theo hắn nâng cấp, cảm hóa hắn, khiến hắn có cảm tình tốt với thành Thần Hy, và thông qua lòng dạ thánh mẫu của mình khiến nhân vật chính không hắc hóa nghiêm trọng như vậy trong tương lai, ít nhất là có thể tha cho mình một mạng TAT

Nhưng, khi nhân vật chính còn là kẻ ăn mày, cũng không phải không có nữ phụ một hai ba thương xót hắn, cho hắn thuốc trị thương, gửi đồ ăn cho hắn. Nhưng bệnh thần kinh của nhân vật chính rõ ràng đã vượt qua trí tưởng tượng của con người, khi giết những cô gái tốt bụng này, hắn hoàn toàn không hề nương tay, ngược lại còn nói với cô gái không chê hắn bẩn hắn xấu giúp hắn băng bó vết thương rằng: "Sau khi giúp tôi băng bó vết thương, cô đã tắm bao nhiêu lần? Cô ghê tởm kẻ bẩn thỉu là tôi đến mức nào tôi hiểu rõ, hành động của cô chẳng qua là để diễn trò cho người khác xem mà thôi, dùng nỗi đau của một kẻ đáng thương để làm nổi bật sự vĩ đại của mình, cô yêu tôi ư? Sau khi tôi khôi phục dung mạo, cô thậm chí còn không hề nhớ ra kẻ ăn mày năm đó xưa, người mà sau khi được cô băng bó vết thương đã liều mạng tắm rửa vì sợ trên người dính phải thứ gì bẩn thỉu!" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Khi đọc truyện Cố Yển đã ort, một chàng trai anh tuấn tràn đầy sức sống và một kẻ ăn mày mặt đầy sẹo còn hôi hám, ai mà nhận ra được chứ! Hơn nữa con gái người ta đã không chê mà giúp anh chữa thương rồi, nhưng ai biết trên người anh có rận chấy gì không, tắm rửa sạch sẽ có gì sai đâu!

Còn có một cô gái cho hắn cơm, nhân vật chính cho rằng cô gái đang bố thí mình, dùng ánh mắt nhìn nô lệ thấp hèn nhất để nhìn hắn, nên cũng đáng chết.

Nhân vật chính bệnh thần kinh như vậy đấy, đối xử tệ với hắn, sau khi hắc hóa hắn sẽ hận cả đời, còn đối xử tốt với hắn, sau khi hắc hóa hắn sẽ cho rằng bạn coi thường hắn, càng gần hắn chết càng nhanh, tình cảm càng tốt với hắn thì chết càng thảm. Đệch mợ con nhỏ tác giả điên khùng này, có để cho độc giả sống không! Có để cho độc giả xuyên không vào tiểu thuyết sống nữa không!

Cố Yển: Lấy gì để cứu anh đây, hỡi nhân vật chính bệnh thần kinh của tôi ơi!

Trong đầu cậu thiên nhân giao chiến, lựa chọn một hai ba bốn không ngừng đánh nhau, mà thời gian ngoài hiện thực đã trôi qua mấy phút. Cố Yển là thiếu thành chủ béo ú cồng kềnh nổi tiếng của thành Ma Pháp Thần Hy, các học đồ ma pháp trong trạm xá rất nhanh đã nhìn thấy cậu, nhanh chóng chạy ra đón thiếu thành chủ anh tuấn phong độ của họ, còn tiện tay đá nhân vật chính một cái, Tiểu Tây giơ chân cũng muốn đá người đó xa thêm một chút, nhưng trên người nhân vật chính thực sự quá bẩn, hôm nay Tiểu Tây mang đôi giày da trắng, thực sự không muốn giơ chân đó ra, nên lại rút về.

Cú đá của học đồ khiến Cố Yển hồi phục thần trí, chỉ thấy thiếu niên gầy yếu đó không ngừng vùng vẫy trên mặt đất, muốn đứng dậy, nhưng vì không có sức nên chỉ có thể nằm bẹp dưới đất. Khi nhân vật chính mới xuất hiện mới chỉ 14 tuổi, ở thời hiện đại chỉ là một học sinh trung học cơ sở, bị người ta đánh mắng như vậy...

Chút lòng thánh mẫu còn sót lại của Cố béo không thể chịu đựng được!

Thấy học đồ còn định đá tiếp, Cố Yển liền nhanh chóng thò cái chân mập của mình ra, cũng đá lại người học đồ một cái, đồng thời lớn tiếng quát: “Ba tôi mở trạm xá là để dân chúng ở thành Thần Hy không bị bệnh tật hành hạ, cũng để các học đồ ma pháp có cơ hội làm quen với các nguyên tố ma pháp. Sao cậu có thể đuổi những người quan trọng nhất giúp duy trì thành Thần Hy ra khỏi cửa được chứ!”

Nói xong câu này, Cố Yển thầm tự khen mình trong lòng. Không những không đổ thêm dầu vào lửa, cũng không đặc biệt dành tình thương cho nhân vật chính, mà là hướng tới toàn bộ dân chúng trong thành. Vừa cứu được hắn, lại không tỏ ra thương hại, còn ghi thêm điểm trong mắt thành chủ Cố Thần, cậu đúng là thông minh số dách!

Học đồ ma pháp vốn là nhân vật pháo hôi đầu tiên bị nhân vật chính tiêu diệt sau khi hắc hóa và trước khi chuyển hướng tới thành Thần Hy, gã ta hoàn toàn tận tâm với vai trò pháo hôi của mình, lập tức không sợ chết nói: "Nhưng hắn không phải là dân thành Thần Hy, hắn không có huy hiệu thân phận, là một kẻ dị giáo, tôi nghi ngờ hắn là gián điệp của thành phố khác, thành Thần Hy blah blah blah..."

Cố Yển nhìn chằm chằm vào cái miệng đang liên tục mở ra đóng lại của học đồ, thầm khen ngợi khả năng tự tìm đường chết của gã ta. Người này cố gắng tự hủy đến mức này, tương lai dù cho nhân vật chính không hắc hóa thì có lẽ gã ta cũng sẽ chết chắc.

Mà lúc này nhân vật chính giống như không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ vậy, cố gắng bò dậy, ưỡn thẳng lưng, từng bước một, vững vàng đi về phía khu ổ chuột. Cố Yển nhìn bóng lưng nhỏ hơn mình ba vòng của hắn (QAQ), trong lòng thực sự có chút chịu không nổi. Trước đây cậu là kiểu người không chịu nổi khi thấy trẻ em người già chịu khổ, gặp người ăn xin trên đường đều sẽ cho vài đồng, dù biết là lừa đảo cũng không thể nhìn thấy người già trẻ em quỳ trên đường phố vất vả gió thổi nắng phơi như vậy. Bây giờ nhân vật chính thế này, còn có cốt khí như thế, lòng đồng cảm của cậu hóa thành một ngọn lửa nhỏ, rồi bùng cháy.

Cố béo di chuyển hai chân củ cải của mình, dùng hết sức lực thở hổn hển đuổi theo một lúc mới đuổi kịp nhân vật chính, mới chạy hai bước đã đổ mồ hôi đầy đầu. Cậu một tay ấn vai nhân vật chính, đứng phía sau thở không ra hơi nói: "Tôi, tôi… Hộc hộc... Là học đồ, học đồ... Hộc hộc…  Ma, ma pháp... Có, có thể giúp anh... Chữa trị!"

Vừa thở hổn hển vừa nói lắp, cuối cùng cũng nói hết câu. Nhân vật chính quay đầu lại, khuôn mặt dữ tợn đầy vết bỏng hoàn toàn không thể hiện biểu cảm, chỉ có đôi mắt sáng long lanh là thuộc về một thiếu niên, hắn mở miệng, giọng khàn đặc như bị khói hun: "Cậu nói thật sao?"

Hắn vừa mở miệng, Cố Yển lập tức rơi nước mắt trong lòng. Trời ơi cái mùi này… Thảo nào khi đưa đồ các cô gái chỉ dám ném từ xa, còn có thể nhịn đến sau khi băng bó mới đi tắm. Nhân vật chính của tôi ơi, anh có biết là mình hôi đến mức nào không? Mấy cô gái sạch sẽ như vậy mà vẫn có thể đích thân băng bó giúp anh, thì chứng minh đó đúng là tình yêu đích thực đấy!

Cố Yển cố gắng tự nhủ mình không ngửi thấy gì cả, gật đầu mạnh nói: "Tôi có thể, tôi là học đồ ma pháp cấp hai, bệnh và thương tích bình thường vẫn có thể chữa được, tôi thấy anh bây giờ rất cần." ( truyện trên app T Y T )

"Tôi không cần!" Nhân vật chính một tay nắm lấy tay Cố Yển, kích động nói: "Là bạn của tôi, làm ơn cứu bạn tôi, em ấy mới chín tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ!"

Cố Yển gật đầu nói: "Chỉ cần là người của thành Thần Hy thì đều có thể đến trạm xá để chữa bệnh. Nếu em ấy không thể đến, tôi đi cùng anh một chuyến cũng được."

"Cảm ơn cậu!" Nhân vật chính một tay kéo Cố Yển chạy đi, tốc độ đó hoàn toàn không giống là người yếu ớt đến mức bò dậy không nổi vừa nãy, ngược lại là Cố béo, chạy hai bước đã đổ mồ hôi đầy lưng, thở không ra hơi. Tiểu Tây cố gắng chạy theo phía sau kêu lên: "Thiếu thành chủ của bọn tôi không thể chạy nhanh như vậy được, cơ thể cậu ấy chịu không nổi!"

Dù sao nhân vật chính cũng là một thiếu niên đói khát, sau khi cơn hứng khởi ban đầu qua đi, đã không kéo nổi Cố Yển 90 cân này, bèn buông tay cậu ra tự dẫn đầu chạy. Chạy một lúc phát hiện phía sau không có ai, quay đầu lại chỉ thấy tên học đồ béo đó đang cố gắng di chuyển chân ở phía sau bò như rùa, từ động tác mà xem thì cậu đang chạy thật.

Nhân vật chính đứng đợi một lúc, Cố Yển mới đuổi kịp, ngồi xổm bên cạnh hắn thở hổn hển.

“À ừm, ngài... Ngài đang chạy đúng không?" Khóe mắt nhân vật chính quét qua vòng eo tròn trịa của Cố Yển, cuối cùng lặng lẽ dời mắt đi.

Cố Yển: "..."

Thiếu thành chủ bị một kẻ ăn mày khinh thường, làng xóm ra đây mà xem!

Khu ổ chuột ở ngoại ô thành Thần Hy, nơi ở của nhân vật chính còn  nằm trong một nơi hẻo lánh hơn, nơi đó không thể tính là trong thành nữa, mà gần như là căn nhà hoang ở rìa thành phố. Cố Yển chạy muốn gần đứt hơi mới theo kịp nhân vật chính đến nơi, vừa tới ngoài căn nhà hoang cậu đã thấy hai kẻ ăn mày khiêng một thân thể nhỏ hơn nhân vật chính ra và ném nó ra bên ngoài.

Nhân vật chính lao nhanh như tên bắn đến, túm lấy họ hét lớn: "Các người định làm gì vậy!"

Kẻ ăn mày to lớn đá nhân vật chính một cú, nhổ một bãi nước bọt nói: "Nó sốt cao như vậy, lỡ lây dịch bệnh cho chúng ta thì sao? Trạm xá sẽ không chữa bệnh cho chúng ta đâu, thế thì thà vứt nó đi cho xong!"

Lúc này bầu trời rất hợp cảnh rơi xuống những bông tuyết, đúng là thời điểm thu đông, một đứa trẻ đang sốt cao ở ngoài trời, làm sao có thể sống sót. Cố Yển đi đến bên cạnh đứa trẻ, nhớ lại trong nguyên tác khi nhân vật chính trở về căn nhà hoang thì đứa trẻ đã chết, bị vứt ngoài cửa, vậy sự thật có phải là do mấy kẻ ăn mày này vứt đứa trẻ ra ngoài nên nó mới chết cóng? Nếu không thì nó chỉ bệnh sốt, có lẽ có thể cầm cự qua được?

Sự thật quá tàn nhẫn Cố Yển không dám nghĩ tiếp, cậu kéo cái thân mập mạp ngồi xuống, có lớp mỡ giữ ấm khiến cậu hoàn toàn không thấy lạnh, toàn thân giống như một lò sưởi ấm áp. Đứa trẻ cảm nhận được nguồn nhiệt, cho dù không còn nhiều ý thức nhưng vẫn cố gắng cọ về phía Cố Yển.

Cố béo giơ tay ra, ôm đứa trẻ vào lòng, trên người nhóc ấy rất sạch sẽ, không có mùi hôi như trên người nhân vật chính, nhân vật chính đã chăm sóc nhóc ấy rất tốt, còn tốt hơn cả bản thân mình.

Bởi vì giai đoạn đầu nhân vật chính tốt như vậy, mới khiến Cố Yển luôn xem hắn là nam thần, nếu không phải giai đoạn sau tác giả hố độc giả, hắn sẽ tiếp tục thiện lương, ban phúc cho cả đại lục phải không?

Chú ngữ ma pháp tự động hiện lên trong đầu, Cố béo nhẹ nhàng ngâm nga: "Nguyên tố nước tưới tắm vạn vật, xin hãy lắng nghe lời cầu xin của tôi, gửi đi sự bao dung của người, mang lại sự tươi mát cho những kẻ bị đau đớn hành hạ. Nhuận tâm thủy."

Dưới sự dẫn dắt của câu chú mà Cố Yển niệm, các nguyên tố nước trong không khí tuân theo sự triệu hồi của tinh thần lực, dần dần tụ lại, hình thành nên từng điểm sáng màu xanh lam và hòa vào cơ thể đứa trẻ. Trong khoảnh khắc ấy, Cố béo được bao bọc bởi ba màu: trắng của tuyết, xanh của nguyên tố nước, và bạc của tinh thần lực. Khuôn mặt vốn béo đến mức đầy thịt của cậu lúc này cũng nhờ ánh sáng mà trông có vẻ rất từ bi.

Màu trắng, màu xanh và màu bạc nhạt, là sắc màu rực rỡ đầu tiên trong thế giới đầy đen tối của thiếu niên Sơ Hàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play