Tác giả có lời muốn nói:
Ấu nhi viên hệ liệt chi giác sắc phẫn diễn (thượng)
(Nhà trẻ hệ liệt chi đóng vai nhân vật)
Ngày.
Rất sáng.
Buổi chiều 3 giờ đúng là trời rất sáng.
Người.
Rất ít.
Góc nhà trẻ này, đúng là rất ít người qua lại.
Lăng Ngạo ôm bình sữa, hai chân thỉnh thoảng đạp phải búp bê, mặt ngửa 45 độ nhìn trời, thâm trầm nói: “Ta là Lăng Thập Tam Kiếm, cả đời định trước là một người cô đơn. Ta muốn uống rượu mạnh mẽ nhất thế gian, cưỡi con ngựa mạnh mẽ nhất thế gian, cưới cô vợ mạnh mẽ nhất thế gian.”
. . .
“Chúc bạn thành công, hẹn gặp lại.”
Phong Hàng Tài hít hít nước mũi, kéo lê con hươu cao cổ bằng bông trên mặt đất, nghiêng đầu chạy.
Thân là BOSS, hắn nhất định phải hỉ nộ vô sắc — cố nén cảm giác nhột nhột như có hàng ngàn con kiến đang bò trong lòng lại, vừa nhìn thẳng vào Phong Hàng Tài trước mặt vừa chậm rãi đi vào phòng làm việc, sau đó…
Đóng cửa lại, mở camera giám sát toàn bộ tầng lầu, tất cả đều nhắm vào Phong Hàng Tài!
. . .
Vừa mới cầm chổi lên định quét nhà – Phong Hàng Tài tự nhiên thấy cúc hoa căng thẳng, cảm giác như trên da dính đấy côn trùng béo nhúc, cả người không được tự nhiên.
——- Tui là đường phân cách số 1 nè——
Trên vách tường phòng làm việc của Lăng Ngạo là vô số màn hình.
Trong mỗi cái màn hình đều là hình ảnh của Phong Hàng Tài.
Phong Hàng Tài ngẩng đầu.
Phong Hàng Tài cúi đầu.
Phong Hàng Tài lắc đầu.
Phong Hàng Tài sờ đầu.
Mỗi thời khắc hắn đều có thể thấy một Phong Hàng Tài đang nhìn mình, có lúc còn mấy cái liền cùng nhìn.
Lăng Ngạo cảm thấy Phong Hàng Tài đã biết mình theo dõi, cho nên cố ý nhìn vào camera để truyền ánh mắt đến mình.
Đơn giản là muốn dùng ánh mắt để quyến rũ!
Lăng Ngạo tiến tới bên màn hình, muốn xác nhận lại ý nghĩ của mình, đột nhiên Phong Hàng Tài ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn về phía hắn.
. . .
Quả nhiên như thế!
Sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy?!
Lăng ngạo sinh khí, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào cái màn hình vừa truyền “ánh mắt quyến rũ” kia tới mình.
Phong Hàng Tài khó chịu vuốt mắt.
Tại sao tầng lầu trung tâm sạch sẽ thế mà trong góc nhiều bụi như vậy? Bay hết cả vào mắt.
—– Tui là đường phân cách số 2 nè ——-
Để phòng ngừa bị trúng “ánh mắt quyến rũ”, ngày thứ hai đi làm, Lăng đại tổng tài quyết định đeo kính râm.
Ngoan ngoãn đứng ở cửa chào đón đại nhân vật đi làm – Phong Hàng Tài nhìn cửa thang máy mở ra —-
Đeo kính râm đen xì đến độ một ánh sáng cũng không xuyên qua nổi – Phong Hàng Tài lặng lẽ đứng ở bên trong… Một lúc lâu sau, mới chậm rãi lôi từ trong túi ra một cái gậy, “Đốc đốc đốc” gõ đất dò đường, từng bước từng bước đi về phía trước.
? ? ?
. . .
! ! !
Tâm tình biến chuyển vài vòng, Phong Hàng Tài rốt cuộc hiểu ra —-
Lăng đại tổng tài. . .
Mù rồi.
Không nghĩ tới đúng là không nghĩ tới, hôm qua vẫn còn là Tổng tài BLING BLING đại nhân, hôm nay đã nhanh chóng biến mình thành người mù, quả nhiên là tấm gương tốt tự thiêu mình để chiếu sáng cho người khác nha~
Phong Hàng Tài thổn thức không thôi.
Để tiện cho tổng tài đi bộ, cậu quyết định trải một con đường dành cho người mù trên sàn nhà cẩm thạch bóng loáng.
Giờ tan tầm.
Lăng Ngạo đeo kính râm lên, cầm gậy, dáng vẻ hiên ngang đi ra cửa. Bước đầu đã đạp ngay phải cục đá.
Ể?
Tại sao trên tầng 111 lại có đá vậy?
Ể?
Khối đá này có chút?
Ể?
Thật giống như là, có chút, không thể điều khiển được chân mình.
Lăng Ngạo ngã thẳng cẳng.
!!!
Phong Hàng Tài che miệng len lén nhìn thành quả lao động của mình, rất sợ mình lỡ mồm phát ra tiếng cười… sợ hãi.
Ngay giây mông chạm đất, trong đầu Lăng Ngạo chỉ có một niệm —
Trúng — kế — rồi!!!
Trong nháy mắt, hình ảnh trong”Cô bé lọ lem 108 kế” bùng nổ :
Cởi hết quần áo…
Cầm tay mình đặt lên mảng da thịt lồ lộ trước ngực đối phương. . .
Hai chân kẹp lấy hông của mình. . .
Vô lễ kêu to. . .
Mình nên làm gì đây? Làm gì bây gời? Làm thế nào?
“Tổng tài, ngài không sao chứ?” Phong Hàn Tài sắp xếp tâm tình ổn thỏa, mặt ân cần ra đỡ người.
Lăng Ngạo cả người chấn động, biểu tình như bị sét đánh, hoang mang đẩy cánh tay của cậu ra, đạp hai cục đá trươtj thẳng vào cửa tự động đang mở của thang máy, nhanh chóng đóng cửa i xuống.
Phong Hàng Tài: “. . .”
Lăng Ngạo ngồi trong thang máy, mới đầu là kinh hoàng, sau đó chuyển ngay sang tức giận:
Tại sao lại không cởi đổ, thật thiếu chuyên nghiệp.
—— Tui là đường phân cách thứ 3 nè —–
Trải đường đá làm tổng tài bị ngã, đây chính là đại sự.
Lớn thì sa thải.
Rất lớn thì sa thải lại còn phải đền tiền thuốc.
Mặc dù cậu một mực hy vọng mình bị sa thải, nhưng thật là mới đến đây làm một ngày, Phong Hàng Tài vẫn có chút không nỡ, dù sao, mấy ngày nữa là đến ngày phát lương rồi.
Ngày hôm sau, Phong Hàng Tài thấp thỏm đi làm.
Tổ trưởng tổ vệ sinh quả nhiên đang đợi cậu. Cậu nhìn ánh mắt kia, lộ ra vẻ tang thương dãi gió dầm sương, tựa như có thể nhìn thấu cậu, nhìn thấy hết những năm tháng cậu đã trải qua.
Phong Hàng Tài có dự cảm xấu. Lăng đại tổng tài êm đạp đi almf một ngày, ngày hôm sau liền bị mù, lại còn bị ngã một cái rõ đau, trở về không biết… chết chưa?
Tổ trưởng tổ vệ sinh thành khẩn nói: “Phong tử, chúng ta đã biết nhau bao năm rồi?”
Phong Hàng Tài: “Chưa được nửa năm.”
Tổ trưởng lại nói: “Biểu hiện trước đây của cậu tốt thế nào tôi đều rõ, nhưng ngày hôm qua. . .”
Phong Hàng Tài lập tức hiểu ra điều người kia muốn nói: “Tôi biết.”
“Cậu biết thì tốt rồi, cậu. . .”
“Tôi sẽ tự đi.”
Phong Hàng Tài mới bước ra một bước, liền bị tổ trưởng tổ vệ sinh kéo về: “Cậu đi đâu? Người trẻ tuổi bây giờ, sao lại yếu ớt như thế chứ? Mới nói một câu đã muốn đi luôn rồi. Nhớ năm ó, tôi. . .” Kể xong câu chuyện dày ngang quyển ‘Tam Quốc diễn nghĩa’, tổ trưởng rốt cuộc nhớ ra vấn đề chính, “Tổng tài bảo tôi nhắc nhở cậu,’Cần phải chuyên nghiệp hơn.’. ”
Phong Hàng Tài choáng váng: “Chỉ thế thôi?”
Tổ trưởng tổ vệ sinh tò mò hỏi ngược: “Không thì sao?”
Sau chuyện này, Phong Hàng Tài đem hai chữ ‘chuyên nghiệp’ ra mổ xẻ mấy lần, rột cuốc đưa đến kết luận—-
Tổng tài là muốn uyển chuyển nhắc nhở cậu, làm việc đúng bổn phận.
Chính là, thân là một lao công, cậu chỉ nên chăm chỉ quét dọn, không nên làm những chuyện dư thừa khác.
——— Tui là đường phân cách số 4 nè ——–
Mấy ngày sau.
Lăng Ngạo gọi thư ký đến phòng làm việc.
Lăng Ngạo thâm trầm nói: “Biết tôi ghét nhất cái gì không?”
Thư ký: “Giải vô địch Châu Âu không mời đội Trung Quốc tham gia?”
Lăng Ngạo ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Trong chớp mắt, bí thư hiểu: “World Cup có quá nhiều đội tham gia?”
Lăng Ngạo: “. . .”
Lăng Ngạo: “Liên quan gì đến tôi.”
Thư ký: “Măng xào nước tương không chuẩn vị?”
Thư ký: “Uống Sprite toàn rút được ‘Chúc bạn may mắn lần sau’?”
Thư ký: “Không qua môn?”
Lăng Ngạo đập mạnh lên mặt bàn: “Cậu không thấy dạo này công ty xuất hiện thêm một ‘thằng bé lọ lem’ tưởng ai cũng thích mình à?”
Thư ký: “. . . Có liên quan đến ngài đâu?”
Lăng Ngạo mở to hai mắt.
Thư ký: “Ngài mỗi ngày đều dùng trực thăng để đi làm, hợp đồng toàn dùng video để đàm phán, bữa trưa được đưa tới bằng đường riêng. Kể cả tôi, lúc báo cáo công việc, cũng phải đứng cách mấy lớp thủy tinh. Xung quanh ngài chính là một vùng chân không, không sinh vật nào có thể may mắn sống sót được ở đó, cho nên ngài hoàn toàn không cần lo lắng.”
. . .
Đây mới là chuyện hắn lo lắng nhất.
Cái tên Phong Hàng Tài ngu ngốc kia, không phải làm bộ làm tịch giỏi lắm sao? Tại sao sau cái lần dùng đá tạo cơ hội thất bại, lại cứ cút đầu quét, quét, quét mãi. . . không chịu tìm cơ hội tiếp tục tấn công?
Cho dù mình ra vào đều có bảo tiêu dọn đường, nhưng mà, trở ngại nhỏ như vậy, cậu ta phải giải quyết dễ dàng mới phải chứ?
. . .
Thật là dại dột không có thuốc chữa!
Không có biện pháp, nhìn cậu ta ngu xuẩn như thế, mình không thể làm gì khác hơn là tạo cơ hội cho cậu ta ra tay.
Lăng Ngạo: “Tôi không quan tâm! Không được cho phép cậu ta từ chức, không cho phép cậu ta biến mất, nhưng tôi muốn cậu ta ngày nào cũng phải quét dọn kỹ càng đến từ cái xó xỉnh trên cái tầng lầu này! Cậu, hiểu, chưa!!!”
Thư ký bừng tỉnh.
Cùng ngày, Phong Hàng Tài nhận được thông báo chuyển cậu sang ca đêm, gấp đôi tiền lương.
Hai, ba,…bảy ngày trôi qua.
Lăng Ngạo phát điên: Tại sao không cái camera nào bắt được hình ảnh của PHong Hàng Tài!!