Tác giả có lời muốn nói:
Ấu nhi viên hệ liệt chi giác sắc phẫn diễn (trung)
Lăng Ngạo đuổi theo, cướp hươu cao cổ nhỏ của Phong Hàng Tài.
Phong Hàng Tài rưng rưng nước mắt nhìn hắn.
Lăng Ngạo trợn mắt nhìn cậu: “Bồi tớ chơi, tớ sẽ trả lại cho cậu.”
Phong Hàng Tài do dự gật đầu một cái.
“Ta là một người đàn ông cô độc, ta muốn kết hôn với lão bã mạnh mẽ nhất thế gian này!!!”
Phong Hàng Tài ‘Oa’ một tiếng khóc lên: “Cậu muốn lấy vợ thì cứ lấy, tại sao lại muốn cướp hươu nhỏ của tớ?”
. . .
Lăng Ngạo ôm Phong Hàng Tài cao hơn hắn nửa cái đầu an ủi: “Đừng khóc nữa nhé.”
“Trả hươu nhỏ cho tớ.”
“Không trả.”
“Ư huhuhuhuhuuu. .. ”
“Tớ cho cậu ôm, ôm tớ còn thích hơn ôm hươu nhỏ ấy.” Lăng Ngạo nhân cơ hội tự đề cử mình.
Phong Hàng Tài đẩy hắn ra, khóc to hơn: “Ư hư… Tớ không muốn ôm đàn ông cô độc!”


Ngày đầu tiên không thấy Phong Hàng Tài,
Làm bộ không gấp.

Ngày thứ hai không thấy Phong Hàng Tài,
Vẫn làm bộ chẳng gấp.

…….

Ngày thứ tám không thấy Phong Hàng Tài,
So với “Cấp cấp như luật” còn gấp hơn! (Cái câu hay để kết ấn, bùa chú gì đó ấy=)).)

bây giờ nên nhờ ông nội đang nghỉ mát ở Siberia hay treo thường một tỷ tệ để tìm tung tích Phong Hàng Tài nhỉ?
Cái trước sẽ kinh động đến gia tộc, cái sau sẽ gây chấn động toàn cầu —- Đều là ‘động’ cả, chi bằng làm cả hai luôn.
Nhưng mà. . . lấy danh nghĩa gì giờ?

Nhân viên bỏ bê công việc.
Nhân viên mất tích.
. . .
Nhân viên lừa gạt công chủ!
Nhân viên đối với ông chủ: đem con bỏ chợ, bở dở giữa chừng!

Lăng Ngạo càng nghĩ càng tức giận: Cô bé lọ lem lên sân có năm tiếng, nửa đêm bỏ về còn để lại một chiếc giày để câu chuyện phát triển tiếp; Phong Hàng Tài mỗi ngày đi làm tám tiếng, lúc bỏ đi ngay cả giảy cũng không để lại, không chút nào thông cảm cho tác giả đang khổ sở sáng tác, hại hắn không thể không ngồi im tại chỗ này, cố gắng tiếp tục câu chuyện xấu hổ này.

“Ba.”
Trong đêm tối bình thường bỗng truyền tới âm thanh bất thương.

Lăng Ngạo đang ngồi trên ghế đột nhiên nhảy bật dậy, lặng lẽ đẩy cửa phòng nghỉ, nhìn ra ngoài.

Phòng làm việc tối đen như mực, chỉ có một ngọn đèn nhỏ trên không trung chớp tắt.

Lăng Ngạo nhìn ra, đó là đèn pha thư ký nhà mình hay đeo lên đầu lúc làm thêm giờ!

Đáng ghét, tới tập đoàn Lăng thị ăn trộm lại chỉ lấy một cái đèn nhỏ, rõ ràng là xem thường hắn!
Nhất định phải cho đối phương một bài học.
Để cho hắn biết, tập đoàn Lăng thị tiền nhiều như nước, tài chính hùng hậu thế nào!

Hắn lôi từ trong tủ ra một bộ Đường thập tam khải, võ trang đẩy đủ xong, hẵn cầm thêm một thanh kiếm cổ bằng đồng xanh, bừng bừng khí tế mở cửa bước ra ngoài.

Phong Hàng Tài vừa ngâm nga vài khúc dân ca vừa quét nhà, đột nhiên nghe sau lưng có động tĩnh, quay người lại, liên trông thấy ‘binh mã dũng’ đi ra. . . 

Lăng Ngạo: “. . .” Tại sao lại là là tên tểu yêu tinh Phong Hàng Tài.
Phong Hàng tài : “. . .”
Lăng Ngạo: “. . .” Hôm nay mình ăn mặc uy vũ thế này, cậu ta cứ nhìn chằm chằm mình, chắc là si mê đến ngây người rồi? Cậu ta mất tích lâu như vậy, chắc là đang nổi lên mưu đồ bất chính với mình!
Phong Hàng Tài: “. . .”
Bất quá, cố gắng của cậu ta cũng đang giá.
Ai bảo mình sinh ra đã anh tuấn bất phàm vậy chi?
Lăng Ngạo cảm thấy mình cần làm thêm động tác gì đó để tăng điểm ngon zai. Hắn chậm dãi giơ kiếm lên, đánh ra một đóa kiếm hoa.
“Đônggg”. Phong Hàng Tài thẳng đơ ngã xuống.
Lăng Ngạo: “!”

—– Tui là phân cách tuyến tỉnh lược đủ thứ —–

Phong Hàng Tài chậm rãi tỉnh dậy, còn chưa nhìn rõ người trước mặt, đã hoảng sợ kêu lên: “Trong phòng làm việc có quỷ!!!”
Thư ký: “. . .” Đột nhiên không dám quay đầu lại nhìn sắc mặt ông chủ.
Phong Hàng Tài bắt lấy cánh tay thư ký, cả người run rẩy: “Thật đấy! Là hồn ma từ thời Đường lận! Mặt mũi đặc biệt hung dữ! Động tác đặc biệt thô bỉ! Khí tràng đặc biệt thâm độc!”
Thư ký: “. . .” Ô Ô, đầu có chút thiếu dưỡng khí, cảm giác cũng hôn mê luôn rồi.

Phong Hàng Tài thấy thư ký nửa ngày không có động tĩnh, mới phát hiện phía sau ocfn một người nữa.
Đáng sợ!
Đó không phải là. . .
Đó không phải là. . .

Lăng Ngạo mím môi, chờ cậu nhìn thẳng về phía mình, mới chậm rãi nâng khóe miện, định chào hỏi. . . Phong Hàng Tài trong nháy mắt đứng nghiêm chào chuẩn phong cách quân đội, thuận tay lao ghèn mắt, trung khí mười phần la: “Tổng tài hảo!!!”
Lăng Ngạo cao thâm khó lường hỏi: “Tối qua cậu gặp quỷ à?”
Phong Hàng Tài nắm tay tổng tài đang mất ứng à là chưa cao hứng. Ông chủ nào cũng không mong cng ty của mình bị ma quỷ tới nháo mà. Nhưng là. . .tổng tài hay tăng ca đêm như vậy, rất dễ gặp quỷ nha.
Cân nhắc đến thuộc tính đi làm hiện nay của mình, Phong Hàng Tài quyết định nói thật: “Là một con quỷ vô cùng thê thảm, tôi cảm thấy máu chó mực, kiếm gỗ đào chả xi nhê gì với nó. . . Ngài có muốn tìm khu ma Long tộc đến giúp không?”

Khu ma Long tộc là cái gì?
Nghe đã thấy mệt rồi.
Suy tính hai giây, quyết định trong nháy mắt.
“Yên tâm.” Lăng Ngạo kiêu ngạo ưỡn ngực, im lặng chấp nhận mình chính là ‘Khu ma Long tộc’, “Tôi đã tiêu diệt hắn rồi!”
Phong Hàng Tài: “. . .”

Cơ hội tốt như vậy, lại không biết đường nắm lấy, để mà ngu à!
Lăng Ngạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Là tôi cứu cậu. Tôi chính là ân nhân cứu mạng của cậu” Tới y, tới đây, cái ôm đã mở rộng. Tuy rằng lúc cậu nhào vào, tôi chắc chắn nhất quyết dứt khoát đem cậu đẩy ra, nhưng mà, giây phút nhiệt độ cơ thể chạm vào nhau, nhất định sẽ làm cậu hiểu ra tư vị tuyệt vời.
Lăng Ngạo bị mình cảm động đến không nói nên lời: Đối với loại tâm cơ boy này , sao mình lại nhân từ như vậy chứ!

“Ba”, Phong Hàng Tài quỳ một chân trên đất: “Đa tạ ân cứu mạng của tổng tài, thuộc hạ nguyện cả đời hết lòng vì ngài.”
Lăng Ngạo: “. . .” Hey, cầm nhầm kịch bản rồi!
Thư ký: Mắt đã mù.

——————-Tui chỉ là phân cách tuyến bình thường thôi ———————

Trải qua sự kiện bị quỷ dọa kinh tâm động hách, Lăng Ngạo cảm thấy trước kia có thể do biểu hiện của mình quá anh minh cơ trí, khiến cho đối phương không biết hạ thủ từ đâu, thỉnh thoảng có cơ hội, cũng lo trái lo phải, khong dám nắm chắc.
Để tăng năng lực nghiệp vụ cho đối phương, hắn quyết định ban ơn, tạo ra thêm nhiều cơ hội một chút.

Tỷ như:
Ban cho cậu vinh hạnh được rót nước bưng trà.

Nhìn cái tên đã cứu mình một mạng, Phong Hàng Tài yên lặng nhịn cái việc keo kiệt tăng việc không tăng lương của đối phương.
Lúc Lăng Ngạo nâng ly, cậu chỉ có thể chạy như bay tới, ‘ôn nhu’ rót đầy ly.

Để tạo thêm nhiều cơ hội cho đối phương, Lăng Ngạo lại không ngừng giơ giơ giơ. . .
Ngoại trừ rót ngươc không còn thời gian nghịch cái gì khác nữa – Phong Hàng Tài rốt cuộc không chịu nổi nữa liền mang một cái ống hút vào, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Sau này đừng giơ nữa!
Lăng Ngạo: “. . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play