Tác giả có lời muốn nói:
Có liên quan tới câu chuyện nổi tiếng này.
Bé Phong Hàng Tài: Ba ba, tại sao tên con lại là Hàng Tài? Bọn trẻ con trong xóm toàn trêu con là Vượng Tài.
Bố Phong: Đó là nguyện vọng tốt đẹp ba muốn gửi gắm cho con. Hy vọng sau này con lớn lên, kiếm được nhiều tiền, phải dùng lu để đựng, rất ngầu.
Bé Phong Hàng Tài: Ba ba, tại sao phải dùng lu để đựng chứ? Dùng xe ô tô chở tới không ngầu hơn ạ?
Bố Phong: ĐÓ là vì. . .Hồi đó ba nghèo, chỉ có cái lu là to nhất.
(Chữ Hàng trong tên ẻm có nghĩa là cái lu, cái chậu để đựng nước ấy.=)).)
Chúng ta cùng giả vời không biết cái chương này rất ngắn được không? (●’3’●)
Lăng Ngạo mỗi sáng mở mắt ra đều tự cho mình là một người bị vứt bỏ giữa cánh đồng hoang vu —-
Giường,
Rộng mênh mông,
Mênh mông đến nhìn không thấy thành giường đâu.
Mỗi lần đi vệ sinh —-
Bồn cầu,
Cách xa ngàn dặm,
Xa xôi đến nỗi bàng quang muốn rỉ nước luôn.
Lúc tắm, còn tưởng rằng mình rơi vào giữa đại dương—-
Bồn tắm,
Sâu không thấy đáy,
Nghe nói thiết kế lấy linh cảm từ hải vực Mariana.
Lăng Ngạo không hiểu hỏi quản gia: “Tại sao giường tôi lớn như thế?”
Quản gia nói: ” ‘Bắc Minh có một loại cá, tên gọi là Côn, thân hình to lớn, trải rộng mấy vạn dặm.’ Thiếu gia, giường ngủ của cậu còn không to bằng một con cá, sao mà coi là lớn được?”
Lăng Ngạo nói: “Nhưng tôi hỏi bạn học, giường của bọn họ chỉ cần liếc một cái là thấy thành giường ấy.”
Quản gia nói: “Nghèo đói làm hạn chế năng lực tài chính của bọn họ. Thiếu gia, năng lực tài chính của ngài là vô biên vô tận, nếu như không phải lo lắng về thời gian đi học của ngài, còn định xây cho ngài một cái đảo nhân tạo lớn như Côn ở giữa đại dương để làm giường.”
Trải qua vô số lần kháng nghị, quản gia cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Trên giường để một chiếc xe thể thao.
Trong bồn tắm xây một cây cầu.
——Tui là đường phân cách chuyển từ góc nhìn của công sang góc nhìn của thụ—–
Phong Hàng Tài ngày đi làm thứ 111, cuối cùng cũng nhấn nút thang máy lên tầng 111.
Nhưng là. . .
Việc được lên tầng này
Vốn, không, phải, do, cậu, tự, nguyện!
TATrz
Thời gian trở lại ngày đầu tiên cậu đi làm.
Sau khi quan sát lầu 2 làm việc, nội tâm Phong Hàng Tài bị đả kích trầm trọng, vì vậy, cậu ngây ngô hết một ngày, chẳng làm gì cả.
Ngày thứ hai đi làm, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị trách mắng rồi cuối cùng là sa thải, hơn nữa còn vô cùng mong đợi.
Nhưng là, chuyện ngoài ý muốn phát sinh làm cậu trở tay không kịp!
Tổ trưởng tổ vệ sinh bắn pháo giấy chúc mừng cậu: “Làm tốt lắm! Cho tới hôm nay, tôi chưa từng thấy tầng lầu nào sạch sẽ như vậy! Tiếp tục phát huy nhé! Tương lai cậu sẽ trở thành lao công đẳng cấp thế giới!”
Bị bắt lên tầng hai – Phong Hàng Tài: “. . .”
Luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Sau ba mươi ngày lười biếng, Phong Hàng Tài thành công lên đến tầng 30, cũng nhận được tháng lương đầu tiên.
Nhìn khuôn mặt vĩ nhân in trên tờ tiền, cậu trầm tư.
Là một thanh niên từ nhỏ đã học tập theo chủ nghĩa Mác, XX tư tưởng, OO lý luận xã hội chủ nghĩa tiến bộ, làm sao có thể ăn không chờ chết, không làm việc, ngược lại còn bóc lột bọn tư bản?
Dù cho công việc này kỳ lạ, mạc danh kỳ diệu, loạn thất bát tao, nhưng là, cậu vẫn muốn cố gắng làm tốt nhất có thể!
Vì vậy, ngày thứ ba mươi mốt, chổi và hót rác cuối cùng cũng được sử dụng.
. . .
Sau đó, cậu lại được lên tầng cao hơn.
Phong Hàng Tài: “. . .”
Có lẽ, phương pháp ngăn cản không cho lên tầng cao hơn không phải như cậu nghĩ. . .
Ngày thứ 111 Phong Hàng Tài đi làm.
Cậu đứng ở cửa thang máy tầng 111 trong truyền thuyết!
Tâm tình hết sức phức tạp.
Sau gần 4 tháng, cậu cuối cùng đã biết không đúng ở chỗ nào.
Cậu không phải do làm việc chuyên cần, thành tích vượt trội mới lên tầng. . . Căn bản là các đồng nghiệp đều liều mạng muốn xuống tầng nên một người dậm chân tại chỗ như cậu mới có thể tiến lên.
Chẳng nhẽ tầng 111 có cái gì không thể cho người khác biết. . .
Cửa thang máy đối diện đột nhiên mở ra, một thanh niên hào quang chói lọi đi ra.
Một giây mắt đối mắt—-
Phong Hàng Tài cho rằng ngôi sao chổi sáng nhất trên bầu trời đã hạ phàm, chiếu sáng thế giới của cậu.
. . .
. . .
. . .
Sau đó cậu nhớ ra, sao chổi cũng là sao xui xẻo
—- Vẫn là ngày đi làm thứ 111 của Phong Hàng Tài, thời gian lui về mấy tiếng trước, lúc Lăng Đại Tổng Tài bắt đầu lên xe đi làm —
Lăng Đại Tổng tài vẫn như mọi ngày, mặc âu phục mới may, ngồi vào một căn phòng sang trọng.
Bốn chiếc trực thăng kéo bốn góc căn phòng lên, vượt qua thảo nguyên cùng sông hộ thành của Lăng gia, lại vượt qua rừng rậm mênh mông, từ từ bay về phía tập đoàn Lăng thị.
Xuống xe, đi thang máy lên lầu.
Hết thảy như mọi ngày.
Nhưng là, nhưng là trong lòng có dự cảm không nói ra được, dường như sắp gặp phải cái gì đó.
Lần trước gặp cảm giác này là năm hắn 8 tuổi, hôm ấy có một đại tỷ tỷ 28 tuổi mặc bộ quần áo hầu gái chui vào phòng làm việc trên tầng 111, chả hiểu sao tự nhiên ném cho hắn 10 đồng tiền, tức giận nói: “Trả lại tiền cho ngươi! Tôi không cần mấy đồng tiền thối của mấy kẻ có tiền như các ngươi!”
Hắn nhớ, lúc đó hắn nói: “Tôi không bao giờ dùng tiền giấy, cái này không phải của tôi!”
Sau đó, quản gia lôi đại tỷ tỷ đó ra ngoài, cũng truyền thụ cho hắn một quyển Mary Sue tuyệt học – ‘Cô bé lọ lem – 108 kế’
Từ đó, hắn liền chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với cô bé lọ lem Mary Sue.
Một năm trôi qua.
Hai năm trôi qua.
….
Hắn đã 22. 22 tuổi.
Nhưng cô bé lọ lem vẫn chung thủy chưa tới.
Thang máy đến.
Cửa mở ra.
Hắn đưa mắt, thấy một thanh niên ngốc ngốc, tay cầm phương tiện giao thông của Harry Potter, đứng ngay trước mặt.
. . .
Xem ra ‘Cô bé lọ lem 108 kế’ quản gia cho đã update rồi.
Chẳng những giới tính đã thay đổi mà tiên nữ cũng đã biến thành pháp sư. . .
Bất quá, hắn sẽ cho cậu biết, Muggle cũng không dễ bắt nạt đâu!