Tự nhận là bị lão đại các phòng khác bắt nạt – lão đại phòng nhân sự sáng sớm đã đọc rap trong phòng làm việc:
“Yo!
Ta lấy kim chọc chết ngươi đồ hậu cần béo mập,
Đồ ngon ngươi cướp, đồ thừa phần ta,
Tình đồng nghiệp mấy năm ngươi chẳng nể,
Sau này gặp lại đành gọi ngươi đồ mập, bạn gầy năm xưa biết tìm đâu.”
Chuyên viên phỏng vấn đẩy cửa đi vào.
Lão đại lấy hết sức hướng hắn vẫy tay: “Gọi tôi là bổng bổng, gọi tên kia là bàn bàn!” (Gọi tui là cao gầy, gọi tên kia là mập đ!t)
Bốn mắt nhìn nhau.
Hắn nhìn thấy hắn trong mắt y
Y nhìn thấy y trong mắt hắn.
…
Sau đó, chẳng còn sau đó.
(Tác giả dùng câu: 白云苍狗, 沧海桑田 —— 都没有发生. : Bạch vân thương cẩu, thương hải tang điền — đều không xảy ra.
Bạch vân thương cẩu, thương hải tang điền đều chỉ những biến đổi bất ngờ, không đoán trước được.)
Thời gian như ngừng trôi… ba giây.
Khảo hạch quan đành thử thăm dò trước: “… bổng bổng?”
Lão đại giải trừ trạng thái cứng ngắc, thu hồi động tác tay, sửa sang lại quần áo, tiện tay vớ mấy văn bản trên bàn che kín mặt mình: “Đi làm sớm thế? Việc tôi giao làm xong chưa?”
Khảo hạch quan vờ như chưa thấy gì, bình tĩnh nói: “Cậu ta hôm nay sẽ đi làm”
Lão đại liếc nhìn lịch: “Hôm nay là ngày kiểm tra nhân viên.”
Khảo hạch quan gập người: “Sếp cứ yên tâm. Tôi đảm bảo hôm nay, số nhân viên nhận được thưởng bằng cách trả lời câu hỏi sẽ không vượt quá 1% tổng số nhân viên trong tập đoàn.”
Lão đại nói: “Phải để cho nhân viên mới thấy tập đoàn Lăng thị chúng ta thổ hào như thế nào, lắm tiền nhiều của, tiêu tiền như nước!”
Khảo hạch quan: “Sếp cứ yên tâm! Tôi đảm bảo nhân viên mới sẽ nằm trong 1% nhận thưởng kia.”
Lão đại hài lòng gật đầu: “Lao công là một vị trí vô cùng quan trọng. Nó liên quan đến… ”
Đột nhiên im lặng.
Một phút.
Năm phút.
Một tiếng.
Khảo hạch quan đổi dáng đứng.
“Nó liên quan đến tiền đồ của cậu.” Lão đại cuối cùng cũng nghĩ ra nửa câu sau.
Khảo hạch quan kia thấy ví mình có chút căng thẳng, thắt lưng cũng lỏng ra; vội vàng khép chặt hai chân, tư thế nghiêm trang: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
————Tui là dải phân cách đổi cảnh——————
Phong Hàng Tài ngồi xe bus đi làm.
— Tỉnh lược một vạn chữ miêu tả độ nguy nga tráng lệ của trụ sở chính tập đoàn Lăng thị, nhân viên tấp nập ra vào, Phong Hàng tài chẳng khác nào hạt cát trên sa mạc vân vân và mây mây các thứ ——
Phong Hàng Tài xếp hàng đợi vào làm.
Bảo vệ võ trang đầy đủ đứng hai bên duy trì trật tự.
Mặc dù ra khỏi nhà từ rất sớm, nhưng có vẻ vẫn chưa đủ sớm, Phong Hàng Tài có chút bận tâm nhìn chiếc đồng hồ rẻ tiền đeo trên tay, cúi đầu tiếp tục lôi tài liệu ra học.
Ngày đầu tiên đi làm đã gặp phải công ty một năm 250 lần kiểm tra thế này. . .
Quá xui xẻo rồi.
Đều là ném sơ yếu lý lịch đi, tại sao Thạch Phi Hiệp lại được đầu bếp nổi danh, bartender và nhà phát minh nổi tiếng ủng hộ, đi tới đỉnh cao cuộc sống, còn cậu phải ở đây chen chúc cùng đồng nghiệp mới, đều là gặp được xuân vận, sao cậu lại kém nhiều như thế!
Hơn nữa, còn mười phút nữa là muộn giờ rồi.
Đằng nào cũng sắp muộn rồi, hay nghỉ quách đi cho xong?
Phong Hàng Tài đang chuẩn bị quay đầu đi, đột nhiên, đoàn người tăng nhanh tốc độ.
Đứng ngay phía trước đoàn người, khảo hạch quan cà lăm đọc câu hỏi: ” ‘Quy định và chế độ của tập đoàn Lăng thị bản 2017’ Chữ thứ mười sáu dòng thứ tám là chữ gì? 3,2,1! Loại! Người kế tiếp!”
. . .
Cuối cùng cũng đến lượt Phong Hàng Tài.
Khảo hạch quan nhìn bóng lưng hơn người của cậu, ôn nhu kêu gào: “Đồng chí Phong Hàng Tài.”
!
Phong Hàng Tài không thể không xoay người.
Khảo hạch quan lần nữa trước mặt cậu bày ra vẻ mặt cười như sắp khóc: “Đều phiên cậu rồi. Câu hỏi là—-
Nếu đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Lăng thị bắt có cậu đến một hoang đảo cách đất liền một trăm linh tám nghìn dặm, không có người sinh sống, không có KFC, ngay cả một quán ăn nhỏ xíu cũng không có luôn, cậu mở điện thoại lên, không có sóng, muốn bắt bồ câu đưa thư lại không đủ cao, tóm lại là không thể nào truyền tin tức đến cho thằng bạn thân nhất đang ngồi ở nhà. Cậu lúc này nội tâm trống rỗng, cô độc, tịch mịch, buồn tẻ, cậu liền phát hiện ra nhân sinh cuộc đời mình chính chính là một chuỗi ngày thị phi, mỗi ngày đều là sai lầm, không có tiền, không có sắc, không có bạn gái, ngay cả vận khí cũng không có luôn. . . Trong lúc ăn năn hối hận, ý chí của cậu sụp đổ hoàn toàn. Lúc này, đối thủ cạnh tranh đột nhiên xuất hiện, dùng tính mạng để uy hiếp bắt cậu tiết lộ về hạng mục “Làm thế nào để không bị rò rỉ dầu” trong kế hoạch thứ 108 mà tập đoàn Lăng thị đang nghiên cứu có cái câu đầu tiên là “Nhìn sơ đồ ta thấy”. Lúc này, cậu sẽ trả lời họ như thế nào?
Phong Hàng Tài đầu óc trống rỗng: “Không biết.”
Khảo hạch quan kích động vỗ tay: Đúng! Câu trả lời chính là không biết. Chúc mừng cậu đã thông qua cuộc thi lần này, phần thưởng của cậu là một bông hoa hồng. Mời vào!”
Phong Hàng Tài: “. . .”
—- Chả hiểu sao mà đỗ – Phong Hàng Tài ngây ngô vào tập đoàn, bị đưa tới một phòng họp nhỏ, tiếp nhận đào tạo —-
Vẫn là khảo hạch quan đứng lớp.
Khảo hạch quan đứng ở đầu phòng họp, quơ cây gậy, khích lệ tinh thần mọi người:
“Các cô các cậu ở đây là những người giỏi nhất!
Tương lai là do các ngươi quyết định!
Thế giới cần các ngươi!
Loài người cần các ngươi!”
Sau đó, mặt không đổi sắc nói tiếp: “Tốt lắm, giải tán.”
Nhân viên mới vẫn chưa thỏa mãn, khí thế hừng hực đứng lên: “Hống hống — hống! Chúng tôi đã sẵn sàng vì thế giới và nhân loại mà hi sinh, mời sếp phân phát chiến giáp!”
Khảo hạch quan ngắm nhìn bọn họ, yên lặng.
Nhân viên mới: “0.0 ít nhất cũng phải mua một phần bảo hiểm nhân thọ chứ?”
Khảo hạch quan dùng đại pháp thất truyền đã lâu – ‘Lấy mắt giết người’ đuổi bọn họ đi, để một mình Phong Hàng Tài ở lại.
Khảo hạch quan thành khẩn vỗ vai cậu nói: “Nhiều người mới như thế, tôi coi trọng nhất vẫn là cậu.”
Chẳng lẽ. . .
Phong Hàng Tài che ngực, lòng đầy mong đợi hỏi: “Chiến giáp chỉ có một bộ thôi, đúng không?”
Khảo hạch quan câm nín.
Khảo hạch quan xoay người, lặng lẽ mở tủ, lấy ‘chiến giáp’ quý giá đã cất giấu từ lâu trong tủ ra, trân trọng giao cho Phong Hàng Tài, sải bước về phía cửa chính: “Geki shimashou! Yukan na Shounen!!” (Tiến lên đi! Cậu bé dũng cảm!.=)).)
Phong Hàng Tài im lặng nhìn cây chổi cùng hót rác trên tay.
—-Đây là phân cách tuyến tiếng bước chân ‘Loẹt xoẹt loẹt xoẹt’ của Phong Hàng Tài – đang theo khảo hạch quan xuống tầng một—-
Khảo hạch quan khoanh tay đứng ở đại sảnh tầng một: “Cậu phụ trách việc vệ sinh của tầng 1. Mỗi ngày trước khi tan sở, tổ trưởng tổ vệ sinh sẽ tới kiểm tra, nếu thấy tầng của cậu được dọn dẹp sạch sẽ hơn các tầng trên, cậu sẽ được lên tầng trên, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, một ngày nào đó, cậu sẽ được lên tầng 111 trong truyền thuyết!”
Phong Hàng Tài: “Lên tầng được lên lương à?”
Khảo hạch quan trừng mắt nhìn cậu: “Không tăng.”
Phong Hàng Tài khó hiểu: “Lên cao như thế, mỗi ngày đi làm đều phải đi thang máy, anh không thấy phí thời gian à?”
Khảo hạch quan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tầng 111 là phòng làm việc của tổng tài.”
Phong Hàng Tài: “A”
Khảo hạch quan khó tin nhìn cậu: “Sao phản ứng của cậu lại bình thản như thế! Cậu nghe cho cẩn thận đây, tầng 111 là nơi phòng làm việc của người giàu nhất thế giới – tổng tài của tập đoàn Lăng thị chúng ta!”
Phong Hàng Tài nghi ngờ: “Người giàu nhất thế giới không phải là Bill Gate sao?”
Khảo hạch quan: “!”
Phong Hàng Tài: “?”
Khảo hạch quan tỉnh táo hỏi: “Cậu có có phải là nhìn thấy quyển tiểu thuyết mạng ‘? Trong lúc viết bình luận, gặp phải kẻ trộm, không may từ trên lầu ngã xuống?”
“. . .không phải.”
“Thế thì không nên tùy tiện đề cập đến tin tức của thế giới 3D! Thỉnh tôn trọng thế giới 2D được không?”
“Thật xin lỗi.”
“Lần nữa ‘phản ứng của cậu sao lại bình thản như thế’ bắt đầu!” Khảo hạch quan mặc kệ cậu có đáp ứng hay không, trực tiếp lui về sau một bước, khiếp sợ nhìn cậu: “Cậu nói, cậu có phải gián điệp sao Hỏa cử xuống nằm vùng tại Trái đất không, nếu không cậu không thể nào thờ ơ với tổng giàu nhất thế giới, dung mạo đẹp gấp Phan An ba lần, vẻ đẹp có thể so với thần tiên chuyển thế, toàn thân hoàn mỹ không sứt mẻ như thế được!”
Phong Hàng Tài suy nghĩ một chút, lại nói: “Toàn thân hoàn mỹ không sứt mẻ ý nói hắn không tàn tật?”
. . .
Khảo hạch quan nhào tới xé áo cậu : “Cậu quả nhiên là gian tế của thế giới 3D! Giao bảng điều khiển của cậu ra đây!”
. . .
Khảo hạch quan bị Phong Hàng Tài đánh cho một trận.
Khảo hạch quan mất hết ý chí, ôm áo khách, qua loa kết thúc cuộc đối thoại: “Ngày đầu tiên đi làm, cậu có thể tham khảo cách làm việc của nhân viên cũ, đồng nghiệp trên tầng 2 của cậu là một người làm rất tốt.”
—- Phong Hàng Tài nửa tin nửa ngờ bước tới cầu thang tầng 2—-
Mới bước ra khỏi cửa thang máy, cậu đã nghe thấy một tiếng hét lớn
“Hấp tinh đại pháp!!”
Cả tầng lầu như vừa bị cuồng phong quét qua, một đống giấy tờ bay loạn trong không khí, bàn ghế không ngừng rung chuyển, tường nhà. . . nứt, nứt, nứt. . .
Một đường nứt tới tận cửa thang máy.
. . .
Phong Hàng Tài mặt không cảm xúc lùi về sau một bước, ngón tay nhanh chóng bấm xuống nút đóng cửa.