tác giả có điều muốn nói:
May mắn の tìm việc!
Tokyo, văn phòng thám tủ Mori
” Mori-san, chuyện tuyển dụng nhất định phải nhờ ngài mới có thể yên tâm được. Làm ơn đừng từ chối.” Nakamura – sáng sớm đã chạy từ Hokkaido đến – chân thành cúi chào,
Kogoro Mori khó sử nói: ” Thật phiền toái mà. Ngày hôm trước tôi mới được bạn cũ mời đi ngâm suối nước nóng ở khách sạn hắn mới mở, đang chuẩn bị buổi chiều đi..”
Ran Mori vừa kéo vali từ trong phòng ra vừa than: “Nếu hôm qua bố không nốc lắm rượu như vậy thì chắn hẳn bây giờ chúng ta đang ngâm suối nước nóng rồi”
Nakmura bèn lấy một tờ ngân phiếu từ trong túi ra đặt lên bàn, hai tay đẩy về phía Kogoro Mori: “Mời ngài suy nghĩ thêm một chút”
Mắt Kogoro Mori lơ đãng nhìn qua số tiền viết trên tờ chi phiếu….
1000000000?!!!!!!
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, tay đập mạnh lên bàn tiện thể nắm chặt lấy tờ chi phiếu, nghiêm nghiêm túc tíc đảm bảo: “Kogro Mori ta là người vô cùng bác ái lại đầy tinh thần trách nhiệm! Làm sao có thể để khách từ xa tới như cậu thất vọng.”
Conan: “…” Alo, Alo!
—- Thật ra thì không phải câu chuyện này đâu
Tốt nghiệp = Thất nghiệp
Phong Hàng tài vừa tốt nghiệp từ trường kỹ thuật Cao Tường, đứng một mình tại lối rẽ đường Trung Sơn Đông, lặng nhìn hoa anh đào bay múa trên không trung… Đột nhiên, cậu ngửa mặt lên trời gào to: ” Thần linh ơi, ban cho con một công việc được bao ăn ở đi!”
“Được nà”
Trước mặt hắn xuất hiện một tờ báo.
!!!
Phong Hàng Tài hưng phấn nhìn ông chú trước mặt nom còn vất vả hơn mình.
Ông chú cầm tờ báo như muốn ném thẳng vào mặt cậu: “Cậu muốn có một công việc được bao ăn ở đúng không?”
“…” Phong Hàng Tài kích động nhận lấy tờ báo.
Cả bốn mặt giống nhau như đúc, nói cách khác, đây chỉ là một tấm quảng cáo nhìn giống báo mà thôi.
Nhưng là…
Phong Hàng Tài nhanh chóng tóm lấy ông chú đang chuẩn bị lẩn đi: “Chờ một chút! Địa chỉ không phải ở số 111 đường Bến tàu sao?”
Ông chú lắc đầu “Không phải”
“Không phải là tuyển dụng của Con thyền Noah à?”
“Không”
Đáng ghét!
Cậu đã áp dụng hết các bước miêu tả trong “U linh Tửu điếm”, vì sao lại kết quả lại không giống nhau chứ?
Ông chú như đọc được suy nghĩ trong lòng hắn “Bởi vì chỗ Thạch Phi Hiệp gặp tôi không phải ở đây.”
“Tôi biết chứ, nhưng trong sách có viết vậy đâu” Phong Hàng Tài nói, “Tôi đã tìm kiếm khắp các quán rượu lớn nhỏ cũng không nơi nào có một ông tổng giám đốc tên Vũ Chấn Kiếm.”
“… Cậu đã bao giờ nghĩ rằng cậu với cậu ta cơ bản không ở cùng một thành phố, cùng một tỉnh, thậm chí cùng một thế giới không?”
Phong Hàng tài ngây người: “2D mà cũng có rào cản à?”
Ông chú không đáp: ” Tại sao cậu muốn tới con thuyền Noah?”
Phong Hàng Tài không chút nghĩ ngợi: “Việc nhẹ lương cao phúc lợi tốt”
Ông chú nói: “Ngươi yên tâm, việc này hoàn toàn phù hợp với nguyện vọng của ngươi.”
Phong Hàng Tài lần nữa dậy lên hy vọng, cúi đầu nhìn tờ quảng cáo —
Tập đoàn Lăng thị tuyển lao công tầng một.
Lương tháng: 2500 (bao gồm cả gói 5 bảo hiểm)
Yêu cầu: Hình thức tốt, khí chất tốt, tính cách nhiệt tình cởi mở, tay chân nhanh nhẹn, chăm chỉ. Ưu tiên sinh viên tốt nghiệp từ các trường trong top 100 thế giới; ưu tiên những người đang chờ nhận giải Nobel, Oscar, Grammy; Ưu tiên những người nói thành thạo 18 thứ tiếng (không cần gọi điện thoại hỏi lại, thiếu một nước cũng không được)
Địa chỉ: Số 2222 đường Hổ Khẩu
——– Tỉnh lược vài chữ về việc Phong Hàng Tài về nhà thay quần áo, lấy ví tiền, đợi xe bus——
Đường Hồ Khẩu cũng thật đặc biệt, từ số 1 đến số 2221 đều không có nhà cửa gì.
Chỉ có số 2222 đứng sừng sững.
Phong Hàng Tài ngước nhìn dãy nhà chiếm chọn cả một con đường, không tin nổi mình nghĩ thế nào lại nộp hồ sơ vào đây.
Quan trọng nhất chính là
24 năm cuộc đời, cậu chưa từng nghe qua tên tập đoàn Lăng thị.
Một người chậm rãi đi qua trước mặt cậu.
Phong Hàng Tài khiêm tốn hỏi: “Xin hỏi anh có biết số 2222 ở đâu không?”
Người qua đường lạnh lùng trong nháy mắt trở thành bạn tâm giao, lôi ra một tấm bảng đen, vẽ một bản đồ đơn giản: “Nếu coi một bước chân là 30cm, cậu cần đi sáu mươi bước thì tới. Nếu coi mộ bước chân là 50cm thì cậu chỉ cần đi 35 bước là tới rồi.”
????
Phong Hàng Tài hỏi: “36 bước chứ?”
“!” Người đi đường như chẳng quan tâm, ném tấm bảng đen xuống: “Bước chân cũng có sai số mà”
Phong Hàng Tài: “…” Cái này căn bản không phải do bước nhầm mà do anh ta tính sai chứ? Hơn nữa, không hiểu sao sau khi tấm bảng rơi xuống đất cũng biến mất luôn?
Người qua đường dẫn hắn tới cửa.
Phong Hàng Tài: “…” Đằng nào cũng dẫn cậu đi, sao còn bắt cậu giải đề?
Bảo vệ đi tới, đang định hỏi, bỗng thấy người đi đường vốn diện vô biểu tình trở nên kích động cầm hai bàn tay của Phong Hàng Tài lên: “Cậu cũng tới tập đoàn Lăng thị xin việc à? Cậu cũng thật tinh mắt đi! Tập đoàn Lăng Thị vĩ đại kế thừa truyền thống quang vinh của dân tộc Trung Hoa:cần cù, chất phác, thành khẩn, nhiệt tình. Mặc dù hiện đã là tập đoàn đứng đầu thế giới, không cao cao tại thượng mà lại mở cửa tuyển dụng tới toàn dân, đúng thật là vì nhân dân phục vụ!”
Phong Hàng Tài:”..” Cậu ta không phải vì lấy lòng bảo vệ mới nói vậy chứ? Cũng chỉ là bảo vệ thôi, có phải là ông chủ tập đoàn đâu, cảm động mới là lạ?
Bảo vệ lấy ra hai tấm thẻ đưa cho hai người.
Thấy người qua đường hết sức vui vẻ cầm thẻ chạy vào mới quay lại hỏi:” Tại sao thẻ của hắn màu vàng mà của tôi lại màu trắng?”
Lính gác: “Bởi vì hắn là hạng nhất, còn cậu là hạng thường.”
” Phân loại dựa vào đâu?”
“Tôi thích”
“…”
———— Lược bỏ mười ngàn chữ miêu tả sự nguy nga tráng lệ không thể tin nổi của tập đoàn Lăng thị———
Đợi suốt từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối cuối cùng cũng đến lượt, Phong Hàng Tài bụng réo ùng ục mấy lần muốn bỏ về nhưng lại không thể không tiếp tục ngồi lại đợi phỏng vấn do cửa khóa, không ra được.
Sau khi vào phòng
Khảo hạch quan mặt không biểu cảm nhìn Phong Hàng Tài một lượt, cảm xúc dâng trào nói: “Lấy dáng dấp và bối cảnh như cậu mà dám đầu quân cho tập đoàn Lăng thị siêu cấp vũ trụ – cậu hẳn phải có nội hàm phong phú, kiến thức uyên thâm, trí tuệ hơn người! Không cần hỏi cũng biết ngươi chắc chắn chân đã đạp vạn cốt, đạt được thành tựu vạn người kính ngưỡng, vạn người chú ý, vạn người không có một: thi, đỗ, trạng, nguyên!
Phong Hàng Tài uể oải nói: “trình độ Đại học”
…
Khảo hạch quan hít một hơi thật sâu: “Cậu có thiên phú hơn người, không cần câu nệ trình độ học vấn tầm thường, ước mơ của cậu là giải cứu loài người, mục tiêu của cậu là chinh phục biển xanh! Cậu chắc chắn có thành tựu nghiên cứu khoa học vĩ đại khiến cả thế giới phải trông theo, đến cả Nobel cũng phải trông cậu mà thán phục!”
“Đan len có tính không?”
Khảo hạch quan nghiêm mắt; “Tứ chi đầy đủ như ngươi, chắc chắn biết tự giác đi ra khỏi chỗ này”
Phong Hàng tài nghiên đầu chạy
Khảo hạch quan “..”
——- chuyển cảnh chuyển cảnh ——
Trụ sở chính tập đoàn Lăng Thị, trong một phòng họp nhỏ nào đó
Thừa dịp mấy lão đại phòng nhân sự còn chưa đến, phòng quan hệ khách hàng, phòng kế hoạch, phòng hậu cần điên cuồng phỉ nhổ.
“Chuyện hài hót nhất 2018, Phòng nhân sự không tuyển được lao công”
“hahahahahahahha”
“Chuyện buồn thảm nhất năm 2018, Phòng nhân sự vẫn không tuyển được lao công”
“hahaahhahahahhaha”
“Chuyện lạ lùng nhất năm 2018, vẫn là phòng nhân sự không tuyển nổi lao công”
“hahahahhahahahha”
Cửa phòng họp bỗng nhiên bị đẩy ra.
Tiếng cười hơi ngừng.
Lão đại ba phòng kia ra vẻ trầm tĩnh
Lão đại phòng nhân sự ung dung chậm rãi ngồi xuống: “Tổng tài mới thông báo, năm nay du xuân sẽ do phòng ta tổ chức.”
Lão đại ba phòng kia:”!”
“Phương án vẫn đang suy nghĩ, nhưng mà tuyển dụng mãi chưa được, thật không còn lòng dạ tổ chức du xuân.”
“…”
Lão đại ba bộ kia nhao nhao bày tỏ, tập đoàn chúng ta là một gia đình, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm. Tuyển dụng không phải là việc lớn, cứ để chúng tôi lo.
Trưởng phòng hậu cần lên tiếng: “Phòng hậu cần của tôi không giúp được gì nhiều cho anh, chỉ có thể cố gắng mời thêm nhiều đầu bếp nổi tiếng về, thay đổi món ăn, nâng cao chất lượng bữa ăn công ty, vỗ béo nhân viên cũ, mời gọi nhân viên mới.
Phòng kế hoạch nói: “Tôi đề nghị, tuyển lao công cần chú trọng vào hình thức! Trước hết, loại hết những người hình thức kém đi; sau đó phân tổ thi đua, ưu tiên những người có yêu cầu thấp; tiếp đến, tổ chức thi đấu chọn ra mười người mạnh nhất: ai có bối cảnh, tài năng, trình độ học vấn cao hơn người ấy thắng; cuối cùng là rút thăm nội bộ, mười người chỉ chọn lấy một người, người được chọn chắc chắn số cực hên, hồng phúc tề thiên, nhất định khiến tập đoàn Lăng thị chúng ta tỏa sáng!”
Phòng quan hệ khách hàng nói: “Tôi nghĩ cũng không cần rắc rối như vậy. Chỉ cần làm theo bốn bước, làm quảng cáo, làm tuyên truyền, tìm thủy quân, thêm một chút mánh khóe, không lo thí sinh không đến. Khẩu hiệu quảng cáo tôi đã nghĩ xong, gọi là ‘Vận mệnh, từ “Lăng” bắt đầu; Sự nghiệp, không phải “Thị” thì không được.’ ”
Phòng nhân sự rất hài lòng: “Quá tốt! Tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo của các vị, tập đoàn của chúng ta nhất định có được bộ phận vệ sinh xịn nhất cả nước. Tốt lắm, tiếp theo, chúng ta thảo luận một chút về chuyến du lịch một ngày ở thành cổ Tây An… Mấy người đi đâu vậy? Còn chưa bắt đầu mà… Kế hoạch tuyển dụng mấy người vừa nói bao giờ thì thực hiện…”
“Ầm”
Tiếng sập cửa chính là câu trả lời.
————— Lão đại bị bỏ rơi không thể làm gì khác hơn là trở về phòng mình tìm người tâm sự ——————-
Lão đại mỉm cười hỏi: “Người được tuyển đã tới chưa?”
Khảo hạch quan nói: “Người còn đang trốn Bộ vệ sinh nước A , cho tôi thêm chút thời gian, gửi thêm cho cậu ta vài tờ **, cậu ta nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Lão đại mỉm cười: “Chỉ là một tên lao công, ngươi mất một tháng không tuyển nổi ai. Nếu như ngày mai mà hắn chưa đến làm, tôi sẽ đi tìm khảo hạch quan mới.”
————– Nhận được tối hậu thư của xếp, nhân viên tuyển dụng kia gấp rút tìm tới nơi ở của ứng viên —————–
Trời tờ mờ sáng.
Trước cửa nhà họ Phong.
Phong Hàng Tài dậy sớm đi lấy nước, liền thấy người phỏng vấn cậu hôm trước một đêm không ngủ, vành mắt thâm đen, tử khí nặng nề từ bên kia đường tiến sang.
Phong Hàng Tài kinh ngạc: “Không ngờ chúng ta là hàng xóm.”
Người kia lạnh lùng: “Có mình cậu xây dựng nhà trái phép ở đây, lấy đâu ra hàng xóm?”
Phong Hàng Tài: “…”
Người kia nặn ra một nụ cười khó coi: “Cậu có ý kiến gì về mức lương 2500 không?”
Phong Hàng Tài nháy mắt một cái: “Nếu không thì … ”
Ánh mắt người kia sáng lên: “Thì hôm nay đi làm luôn đi!”
Phong Hàng Tài: “…” nhất thời không muốn đi.
Người kia vẫy một chiếc xe tới, chỉ vào đống sách trên xe: “Đây là quy định về chế độ của công ty, cho cậu một giờ giải quyết, sau đó đi làm.”
Phong Hàng Tài từ chối, tự biết tư chất kém cỏi, e rằng phụ lòng chủ công.
Người kia vội nói, ái khanh sao lại tự xem nhẹ mình như thế, ta thấy ngươi gầy gò ốm yếu, chắc đang rất cần lương thực qua ngày.
Phong Hàng Tài từ chối, giờ gầy đang là mốt, thuộc hạ chẳng qua là theo trào lưu thôi.
Người kia nói: “Cậu gọi mình là thuộc hạ, tức là đã ngầm chấp nhận. Cam kết bằng miệng cũng có hiệu lực pháp luật.”
Không nghĩ tới đối phương cao tay hơn mình một nước!
Phong Hàng Tài hối hận vạn phần hỏi: “Ngài coi trọng tôi ở điểm nào?”
Người kia nói: “Tập đoàn tôi luôn lấy người làm gốc, vừa hay, cậu cũng là người.”
Phong Hàng Tài: “…”