Editor: Lập Lòe
Cố Thu hành động quá nhanh quá hung ác khiến cho mấy nữ sinh đều chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn. Thẳng đến khi chạm đến ánh mắt lạnh băng của cô, rốt cuộc một nữ sinh phản ứng kịp, lao tới hét lên: “Cố Thu, mày điên rồi!”
Cố Thu nhanh chóng đứng dậy, một cước đạp thẳng vào bụng khiến cô ta đụng vào tường rồi ôm bụng rên rỉ, co quắp người lại dưới mặt đất.
Một người khác cầm chổi lau nhà từ cạnh tường rồi vung tới, Cố Thu lùi lại, bắt lấy chổi và kéo mạnh. Nữ sinh kia bị đung đưa qua lại, không thể giữ nổi chổi, bị Cố Thu giành mất, lại vung mạnh trở về khiến cô ta kêu thảm ngã xuống đất.
Cố Thu dùng chổi đâm một cái, cái chổi lau nhà bẩn thỉu kia che trên mặt nữ sinh, cô ta gào khóc, liều mạng giãy dụa.
Những người khác thấy vậy, không dám tiếp tục xông về phía trước nữa.
Cố Thu cho tới bây giờ vốn là một con cừu nhỏ, vậy mà lại phản kháng dữ dội như thế.
Những người này vốn dĩ chỉ biết bắt nạt người khác giờ cũng cảm thấy sợ hãi, quay đầu chạy: “Mau đi gọi người!”
Nhưng Cố Thu sao có thể để cho bọn họ đi ra ngoài, chổi lau nhà quét qua, đánh trúng đầu gối một người, làm cô ta bổ nhào một cái. Vung lên lần nữa, đánh trúng cái ót một người khác, thêm một người ngã xuống.
Người cuối cùng đã chạy ra khỏi cửa nhà vệ sinh, Cố Thu lao tới, ôm chặt lấy cổ cô ta, đem người lôi trở về, chân cô nhấc lên, đem cửa nhà vệ sinh “bùm” một tiếng đóng lại.
Đây là nhà vệ sinh bỏ hoang cạnh sân trường, bên ngoài trời đang mưa, sân trường không có người, dù có tiếng động lớn đến đâu cũng sẽ không có ai đến.
Cố Thu ném những người này xuống đất, thở hổn hển, ánh mắt bốc hỏa.
Vô số những khổ cực, bắt nạt và nhục nhã dưới bóng của Lưu Nhược Yên suốt bảy năm qua hiện lên trong tâm trí cô. Dù không phải mỗi lần đều có sự tham gia của những người này, nhưng không trở ngại việc cô ghi thù.
Cô nắm các khớp tay, phát ra tiếng “cạch cạch”, năm người trên đất hoảng sợ nhìn cô: “Mày muốn làm gì? Mày dám đánh bọn tao, mày liền xong đời!”
Cố Thu trả lời bằng những cú đấm như mưa rơi, tiếng gào thét thảm thiết của các nữ sinh không ngừng vang lên trong nhà vệ sinh, nhưng họ không chờ được sự thương cảm hay cứu giúp từ người ngoài, giống như quá khứ nhiều năm về trước của Cố Thu.
Rốt cuộc, Cố Thu ra một thân mồ hôi, mà năm nữ sinh nằm ngã lăn trên mặt đất, không nhìn thấy vết thương trên mặt nhưng cơ thể đã đau đến mức không thể đứng dậy.
Tại mạt thế lăn lộn mấy năm, mặc dù không đạt được thành tựu to lớn nhưng tốt xấu gì đã học xong cách đánh nhau và đánh thế nào khiến người khác đau đớn nhất. Giờ đây năm người này đã đau đến mức sắp phát điên, nhìn Cố Thu như nhìn thấy quỷ.
Cố Thu đổ mồ hôi, mồ hôi và quần áo lạnh lẽo dính vào nhau, rất khó chịu, tay cũng đã bị trầy xước, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đây chính là những gì cô đã muốn làm suốt nhiều năm qua mà không thể làm được!
Cố Thu lục soát điện thoại của từng người, cười lạnh: “Hừ, vừa mới ra thị trường, hơn năm ngàn một cái đi, xem ra đi theo Lưu Nhược Yên, xác thực có không ít chỗ tốt.”
Một người co rúm cầu xin tha thứ: “Đều cho cậu, đều cho cậu, tha cho chúng tớ đi, chúng tớ cũng không dám bắt nạt cậu nữa, đều là Lưu Nhược Yên sai khiến!”
Cố Thu: “Ồ? Vậy ý của mày là, tất cả đều do Lưu Nhược Yên sao? Vậy thì tốt, cho các người một cơ hội chuộc tội, đem quần áo của Lưu Nhược Yên cởi ra, dùng điện thoại của các người chụp vài bức ảnh.”
Năm người đều kinh ngạc, nhìn Lưu Nhược Yên vẫn còn hôn mê, không tin vào tai mình, nhưng cũng có vài người mắt sáng lên.
Cố Thu nghiêng đầu, ngón tay chỉ vào một người: “Không muốn? Vậy thì mày đi, thay thế Lưu Nhược Yên, cởi đồ ra để cho người khác chụp, thấy sao?”
Người đó cuống quít lắc đầu như cái trống lắc.
Cố Thu lại chỉ vào một người khác: “Còn mày thì sao, mày đến thay Lưu Nhược Yên?”
“Không không không, đừng!”
Cuối cùng, năm người dưới sự uy hiếp của Cố Thu, chỉ có thể chậm rãi tiến về phía Lưu Nhược Yên, duỗi ra hai tay đang run rẩy…
Cố Thu dùng chiếc điện thoại cũ nát của mình quay lại toàn bộ quá trình.
Cô nhìn những người này một lần nữa đã mặc lại quần áo cho Lưu Nhược Yên: “Nếu bọn mày tiết lộ việc hôm nay, tao sẽ cho Lưu Nhược Yên xem video này. Bọn mày đoán xem liệu Lưu Nhược Yên có tha cho bọn mày không? Tao còn có thể phát video này lên mạng, không biết đám cư dân mạng chính nghĩa sẽ chửi mắng bọn mày thế nào.”
Năm người nhất thời mặt xám như tro.
Lưu Nhược Yên sẽ giết bọn họ! Gia đình họ cũng sẽ bị Lưu gia đối phó.
Nếu chuyện này lan truyền trên mạng, chắc chắn họ sẽ bị lùng sục ra, cuộc đời của họ cũng sẽ bị hủy hoại, thậm chí còn có thể ngồi tù.
Lúc này bọn họ mới ý thức được, cả quá trình vừa rồi, Cố Thu đều không lên tiếng, mà chủ yếu chỉ ra hiệu bằng cử chỉ và ánh mắt.
Năm người lập tức quỳ xuống cầu xin Cố Thu: “Xin hãy tha cho chúng tớ!”
Cố Thu nhìn năm người đang một phen nước mắt nước mũi, run rẩy trong sợ hãi, cô trào phúng cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Sau này đừng để tao biết bọn mày bắt nạt người khác nữa.”
“Không dám, không dám, thực sự không dám nữa!”