Editor: Lập Lòe

Giọng điệu của Cố Thu đột nhiên thay đổi: “Bất quá cho dù các người không nói, việc Lưu Nhược Yên bị thương là sự thật, cô ta khẳng định sẽ truy cứu các người, đến lúc đó, những bức ảnh trong tay các người sẽ là bùa hộ mệnh.”

Sắc mặt của năm người từ tuyệt vọng, sợ hãi dần dần chuyển thành giật mình, hưng phấn, tham lam.

Cố Thu cong môi cười một tiếng, Lưu Nhược Yên, mày hãy chờ xem những người từng lẽo đẽo theo đuôi mày, những con chó liếm gót, lúc dùng những thủ đoạn dơ bẩn đó lên người mày, sẽ có tư vị gì.

Cố Thu không nhìn lại những người này nữa, cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, hòa mình vào giữa cơn mưa.

Trời mưa rất lớn, Cố Thu vốn từ đầu đến chân đã ướt sũng, cơn mưa làm cô run lên cầm cập.

Nhưng cô lại cảm thấy rất thống khoái, rất thoải mái.

Ngẫm lại kiếp trước, vì Trần Nhã Lan mà cô đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, kết quả là gì?

Là Trần Nhã Lan không ngoảnh đầu lại, theo Lưu gia đến căn cứ lớn, bỏ rơi cô một thân một mình.

Buồn cười là cô chỉ vì một người mẹ không xứng chức như thế, suốt bao năm đã sống như một Ninja rùa.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, để nước mưa đánh vào mặt vào mắt, cay xè đau đớn.

Dù không biết tại sao mình lại trùng sinh, nhưng nếu đã có kỳ ngộ như thế, lần này cô nhất định phải sống một cuộc đời khác.

Còn phải tìm hiểu rõ, rốt cuộc là ai muốn mạng của cô.

Lúc này đã là buổi chiều, học sinh đều đang học trong lớp, cổng ký túc xá khóa cửa, Cố Thu toàn thân ướt đẫm bước đến trước cổng chính, dì Hoàng quản lý ký túc xá, thấy cô như vậy thì giật nảy mình, vội vàng bước tới mở cửa: “Cố Thu, cháu làm sao lại thành cái dạng này, mau vào, mau về phòng tắm nước nóng, thay quần áo!”

Cố Thu lộ ra một cái mỉm cười: “Cảm ơn dì Hoàng.” Giọng cô run rẩy.

Dì Hoàng giúp cô bấm thang máy: “Cháu có mang theo chìa khóa phòng không?”

Cố Thu sờ túi, không thấy.

Dì Hoàng vội vàng đi lấy chìa khóa ở văn phòng, đưa Cố Thu đến trước cửa phòng, mở cửa: “Mau đi tắm rửa, trời lạnh thế này, bị lạnh đến bệnh thì phải làm sao bây giờ.” Nói rồi giúp cô bật điều hòa lên.

Cố Thu toàn thân đều muốn đông cứng, cô đến tủ quần áo của mình cầm lấy quần áo sạch để thay, tiến vào phòng tắm, trước tiên bật đèn sưởi và vòi nước nóng, rồi đứng dưới dòng nước, run rẩy cởi bỏ bộ quần áo ướt ra.

Mười lăm phút sau, cô mang theo mái tóc ẩm ướt ra ngoài, cảm thấy cơ thể đã hồi phục lại, vừa sấy tóc xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, là dì Hoàng bưng một bát nước gừng đường đỏ tới.

Trong lòng Cố Thu ấm áp: “Cảm ơn dì Hoàng.” Cô uống một ngụm, cảm giác nóng rát từ cổ họng lan xuống dạ dày, rất nhanh, cả người cô từ trong ra ngoài đều ấm lên.

“Thoải mái hơn nhiều rồi.”

Dì Hoàng thấy trên mặt cô có vài vết xước như bị móng tay cào, hỏi: “Sao cháu không ở trong lớp mà lại trở về như thế này? Có phải lại bị cô em kế ức hiếp không? Ai, những người có tiền này! Hay là để dì đi nói với giáo viên chủ nhiệm của cháu nhé?”

Cố Thu lắc đầu: “Cô chủ nhiệm sẽ không quan tâm đâu.”

Cô cũng không cần người khác đứng ra chủ trì công đạo cho mình, cô đã không còn mong chờ điều đó từ lâu rồi.

Nhìn dì Hoàng lo lắng bất lực, trong trường học này, dì ấy là người duy nhất quan tâm đến cô, thậm chí cô còn cảm nhận được sự quan tâm và chăm sóc y hệt như một người mẹ.

Cô nhớ ra một chuyện, hỏi: “Dì Hoàng, có phải gần đây dì đang gấp rút mua nhà không?”

Dì Hoàng ngạc nhiên: “Đúng vậy, con trai dì sắp kết hôn, ban đầu định vay tiền mua nhà ở thành phố, nhưng con trai dì muốn nghỉ việc để làm kinh doanh online, về trong huyện phát triển, thông gia bên kia không đồng ý, nói nếu muốn mua nhà ở quê thì phải tự thanh toán toàn bộ tiền nhà. Ai, dạo gần đây huyện Tây Vũ phát triển, giá nhà cũng không rẻ, đâu dễ gì có nhiều tiền ngay như vậy?”

Dì Hoàng cũng là người huyện Tây Vũ, là đồng hương của Cố Thu, cũng vì nguyên nhân này, nên dì đặc biệt quan tâm đến cô, những chuyện vụn vặt trong gia đình này, hay trong trường này, cũng chỉ có Cố Thu mới sẵn lòng lắng nghe một chút.

Cố Thu nghĩ một lúc rồi nói: “Cháu có một căn nhà thô ở khu Kim Quế Viên trong huyện, diện tích khoảng 90 mét vuông, dì xem nhà mình có quan tâm không?”

Dì Hoàng vội hỏi: “Là Kim Quế Viên nằm trên đại lộ Thời Đại phía Tây thành sao?”

Cố Thu gật đầu.

Mắt dì Hoàng sáng lên: “Ôi trời, khu đó ấy hả, mấy năm gần đây được quy hoạch lại, nghe nói sắp xây dựng trạm tàu cao tốc, những người mua nhà ở đó lúc trước đúng là thắng lớn, nhà cháu có ánh mắt nhìn đấy!”

Cố Thu có chút xuất thần.

Dự án Kim Quế Viên được khởi công từ mười năm trước, nhưng giữa chừng bị đình chỉ xây dựng trong vài năm, sau đó huyện Tây Vũ thay đổi lãnh đạo, trọng tâm phát triển của huyện chuyển về khu vực đó, đất đai nơi đó mới có giá trị trở lại, dự án Kim Quế Viên mới tiếp tục được cho thi công.

Trước khi cha cô xảy ra chuyện, ông đã mua hai căn nhà ở đó, căn áp mái rộng 130 mét vuông là để dành cho cả gia đình ở, còn căn 90 mét vuông là chuẩn bị cho cô sau này.

Đáng tiếc không lâu sau đó, cha cô liền xảy ra chuyện, trước khi vào tù, ông đã chuyển nhượng hai căn nhà đó sang tên Cố Thu, coi như là để đảm bảo cho con gái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play