Editor: Lập Lòe

Đây là có chuyện gì? Cô không chết sao? Không biết chết do quá đau đớn hay do cổ họng nghẹn máu tắc thở tới chết.

Tóm lại, cô đã chết.

Nhưng bây giờ, phần bụng đau đớn biến mất, chỉ cảm thấy lạnh buốt đến mức toàn thân run rẩy, móng tay bởi vì lạnh mà tái xanh.

Cô nhìn áo khoác đồng phục trung học ướt đẫm và nặng trĩu trên người, lúc chết là mùa hè tháng tám, còn bây giờ cô mặc trang phục mùa đông.

Đột nhiên một người cúi xuống, móng tay dài nâng cằm cô lên: “Cố Thu, mày chỉ là con gái tội phạm giết người, nhà tao hảo tâm thu nhận mẹ con mày, đã là ban ân, mày còn dám quyến rũ nam nhân của tao, hôm nay chỉ là giáo huấn nho nhỏ, nếu còn có lần sau, thì mày cùng mẹ mày đều cút đi!”

Cố Thu nhìn khuôn mặt xinh đẹp hiện lên đầy sự ác độc cùng chán ghét, ký ức dần trở về.

Lưu Nhược Yên!

Cô lớn hơn Lưu Nhược Yên một tuổi, nhưng bởi vì yêu cầu của Lưu Nhược Yên, mẹ cô bắt cô ở lại một năm, học cùng lớp với Lưu Nhược Yên từ tiểu học đến trung học, suốt bảy năm trời, như đi trong địa ngục.

Lưu Nhược Yên là thiên kim nhà giàu, bên người luôn có một đám theo đuổi, chỉ cần một cái liếc mắt, liền có vô số người sẽ dùng vô số biện pháp giày vò Cố Thu để lấy lòng Lưu Nhược Yên.

Lần này, chỉ vì Cố Thu cùng cậu hot boy trường– Cung Ngôn đại diện trường tham gia cuộc thi, được thầy cô dạy kèm chung sau giờ học, kết thúc còn cùng đi ra khỏi cổng trường, mà Lưu Nhược Yên lại thích Cung Ngôn, thổ lộ nhiều lần đều bị cự tuyệt.

Lưu Nhược Yên biết Cố Thu đi cùng Cung Ngôn, liền gọi một đám người chặn Cố Thu trong nhà vệ sinh, dùng nước đá dội toàn thân cô ướt đẫm, sau cùng đem cô nhốt trong nhà vệ sinh cả một đêm.

Lúc đó chính là tháng mười hai, ban đêm rất lạnh, Cố Thu trên thân đều bị ướt hết, lạnh đến bệnh phải nhập viện, không thể tham gia cuộc thi, mà trong lúc cô nằm viện, dưới yêu cầu của Lưu Nhược Yên mẹ cô đã đem nhà cửa dưới tên Cố Thu bán hết.

Đó là tài sản cha cô lưu lại cho cô trước khi vào tù.

Trong đó có căn nhà 130 mét vuông có sân thượng nằm ngay bên cạnh căn cứ chính phủ huyện Tây Vũ!

Giờ khắc này, nhìn Lưu Nhược Yên cao cao tại thượng, Cố Thu nghĩ đến mình ở mạt thế  hai ba năm kia, chỉ vì không có nhà, dù là người bản địa hộ khẩu Tây Vũ, cô cũng chỉ có thể lang thang ngoài đường, ở lều cỏ, làm việc thiếu sống thiếu chết cũng chỉ có thể thuê được một chỗ ngủ trong lều lớn.

Tại khoảnh khắc này, nhìn dáng vẻ ngạo mạn của Lưu Nhược Yên, Cố Thu nghĩ đến những đêm cô sợ hãi có người sẽ trèo lên giường của mình, nhớ lại từng lần gặp nguy hiểm đến tính mạng và liên tiếp thoát chết, về những năm tháng sống dưới bóng ma của Lưu Nhược Yên, như một cái xác không hồn.

Trong lồng ngực dâng lên một cơn giận dữ, cảm giác như móng tay của Lưu Nhược Yên đang cắm vào da thịt mình. Cô đột nhiên vùng dậy, nắm lấy mái tóc xoăn màu hồng nhạt của Lưu Nhược Yên, hét to một tiếng rồi hung hăng đập đầu cô ta xuống sàn.

Một tiếng “bụp” lớn vang lên, Lưu Nhược Yên chưa kịp kêu lên đã bị đập cho choáng váng. Sau đó, cô ta lại bị bắt lấy tóc kéo lên, cái trán sưng lên nhanh chóng, Cố Thu nâng tay lên, tát mạnh một cái.

“Bốp!”

Khi cô mười tuổi, Lưu Nhược Yên cố tình ngã sấp xuống và vu hãm cho cô, Trần Nhã Lan không chịu nghe giải thích, lập tức tát cô một cái.

“Bốp!”

Khi mười một tuổi, Lưu Nhược Yên nói cô đã lấy mất một viên ngọc trên áo của cô ta, Trần Nhã Lan lại đánh cô.

“Bốp!”

Khi mười hai tuổi, Lưu Nhược Yên nói đi học một mình rất cô đơn rất sợ hãi, Trần Nhã Lan liền cho cô uống thuốc tiêu chảy, để cô không thể thi vào lớp sáu, phải lưu ban một năm.

“Bốp!”

Khi mười bốn tuổi, Lưu Nhược Yên bắt cô đợi cô ta sau giờ học, kết quả là cô bị mấy kẻ xấu tấn công, kém chút xảy ra chuyện.

“Bốp!”

Khi mười lăm tuổi, Lưu Nhược Yên nói cô ăn cắp tiền, cô bị Trần Nhã Lan phạt quỳ trong sân của Lưu gia.

“Bốp!”

Từ mười sáu đến mười tám tuổi, trong thời gian học nội trú ở trường trung học, cô phải chịu đựng bắt nạt không ngừng.

“Bốp bốp bốp!”

Cố Thu tiếp tục đánh cho đến khi tay cô mỏi nhừ, còn mặt Lưu Nhược Yên thì bị đánh thành đầu heo. Ban đầu cô ta vẫn còn sức mắng, nhưng sau đó một chữ cũng không nói lên lời, cuối cùng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Cố Thu ném cô ta ra như ném một món rác rưởi, cúi xuống lau máu trên tay vào áo của Lưu Nhược Yên.

Gương mặt cô lạnh lùng và tàn nhẫn, như một kẻ giết người tẩy rửa hung khí sau khi phạm tội.

Nhìn xem tay mình đánh đến đỏ bừng và đau nhức, rốt cục tin tưởng một sự thật, cô sống lại, sống lại một tháng trước khi mạt thế.

Cô quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn những kẻ theo đuôi Lưu Nhược Yên đang sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play