Sáng hôm sau.
Mục Tử Ca vừa mở mắt đã vội điểm danh, số điểm tích lũy hiện tại là 8.
Sau khi điểm danh xong, cô liếc nhìn xung quanh. Trời đã sáng, nhưng nơi này vẫn u ám, chỉ đủ ánh sáng để nhìn rõ mặt người.
Bàn Đinh vẫn còn ngủ say, thỉnh thoảng lại ngáy nhẹ.
Mục Tử Ca mỉm cười, chỉnh lại tư thế rồi nằm xuống tiếp.
Từ Nhiễm đã tỉnh từ lâu, lắc đầu bất lực. Người khác thì cam chịu số phận, không còn muốn vùng vẫy, còn họ thì lại chẳng sợ gì cả.
Không khí yên tĩnh chỉ kéo dài được vài phút.
Cánh cửa sắt bên ngoài mở ra, ánh sáng chói lòa chiếu vào. Sau khi cánh cửa đóng lại, vài tiếng bước chân vang lên.
“Đại gia, ngài nhìn xem mấy cô bên trái, đều đã được huấn luyện, đảm bảo sẽ khiến ngài hài lòng.” Người bán hàng mỉm cười, dáng vẻ nịnh nọt giới thiệu với khách.
Xong phần khách khí, anh ta quay qua quát lớn với đám phụ nữ trong phòng giam: “Đứng hết dậy, đừng có nằm ườn ra đó.”
Hai người đàn ông dáng vẻ thô kệch, mắt đảo qua đảo lại, vừa dâm đãng vừa khinh bỉ: “Bẩn quá, không có ai sạch sẽ hơn à?”
Không có chút nhan sắc, ai thèm bỏ ra tinh hạch để mua đám hàng rách này về, cùng lắm là bao vài đêm.
Nếu không phải vì ra ngoài làm nhiệm vụ, lại thêm việc trong đội không có phụ nữ, bọn họ cũng chẳng muốn đến đây.
“Xin lỗi, tất cả hàng hóa đều ở đây. Hàng tốt đã bị bao hết rồi. Gần đây mưa bão liên tục, chúng tôi không có thời gian ra ngoài tìm thêm hàng mới.” Người bán kiên nhẫn giải thích.
Mục Tử Ca nheo mắt, thầm nghĩ liệu mình có thể tự mua chính mình được không.
Nhưng rõ ràng, nếu để họ biết giá trị của cô, chắc chắn sẽ không dễ gì mà để cô đi. Cô sẽ không làm điều dại dột như thế.
Một trong hai gã đàn ông quay lại nhìn về phía góc phòng, nơi Mục Tử Ca đang nằm. Gương mặt trắng trẻo của cô lập tức lọt vào tầm mắt đối phương.
Như phát hiện ra báu vật, anh ta kích động bước tới: “Cho cô ấy đứng dậy để tôi xem thử.”
“Xin lỗi, những phụ nữ trong phòng giam này chưa được huấn luyện, tạm thời không bán. Mời ngài xem những người khác.”
“Sao? Anh sợ chúng tôi không trả nổi tinh hạch à? Cứ nói giá đi, đừng giở trò.” Gã đàn ông nghĩ rằng người bán đang cố ý nâng giá, vẻ mặt bực bội hét lên.
Mục Tử Ca ngồi dậy, dụi đôi mắt ngái ngủ, trông như một chú mèo con ngoan ngoãn, ngây thơ nhìn ra ngoài song sắt.
Cả hai người đàn ông đều sáng mắt lên, càng thêm muốn mua cô. Họ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt trong sáng thanh thuần của cô: “Không cần các người huấn luyện, chúng tôi tự lo được.”
“Không phải chuyện tinh hạch, cô ấy thật sự không bán được. Đừng để vẻ ngoài vô hại của cô ấy đánh lừa, ngay cả tôi cũng không dám đụng vào.” Người bán khổ sở giải thích.
Hôm đó, Tiểu Hắc đã cảnh báo anh ta không nên chạm vào Mục Tử Ca, nhưng anh ta không tin, cố tình thử. Kết quả là bị điện giật đến tê liệt cả người.
“Cứ mở cửa ra, tôi muốn tự nói chuyện với cô ấy, xem cô ấy có muốn đi theo tôi không?” Gã đàn ông không tin, nhất quyết muốn thử.
Người bán bất đắc dĩ mở cửa.
Bàn Đinh cũng tỉnh dậy, lắc đầu nhìn hai gã ngốc. Lại bị sắc đẹp làm mờ mứt, dám chọn cô pháp sư nhà mình, đúng là ngu hết chỗ nói. Tự mình xác định đi.
Tất cả mọi người đang căng thẳng theo dõi.
Gã đàn ông đưa tay ra định chạm vào Mục Tử Ca. Cô ngoan ngoãn chìa tay cho anh ta nắm, trong lòng anh ta thầm vui sướng, chắc cô muốn được mua rồi, ai mà muốn ở lại nơi kinh khủng tồi tàn này chứ.
Nhưng điều anh ta không ngờ tới là, vừa chạm vào tay cô, toàn thân anh ta đã co giật liên tục, giật fiaajt hai cái rồi ngất xỉu.
Đồng đội của anh ta hoảng hốt đỡ đối phương dậy, hoảng hốt hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế này?”
“Tôi đã nói rồi, không thể chạm vào cô ấy. Cô ấy là món hàng nguy hiểm, tốt nhất ngài nên xem người khác.” Người bán than thở.
Sao họ không chịu nghe lời khuyên nhỉ?
Gã đàn ông mặt mày đen lại, nhìn Mục Tử Ca đang cười ngây thơ, trong lòng dù hậm hực nhưng cũng không dám làm gì cô.
Cuối cùng, anh ta dìu đồng đội rời đi, bỏ dở thương vụ này.
Khi họ đã đi, những người phụ nữ không được chọn có chút thất vọng, còn vài người không muốn bị mua thì thở phào nhẹ nhõm.
Vài tiếng nói yếu ớt vang lên:
“Tôi không muốn ở đây nữa, ai cũng được, chỉ cần mua tôi đi là được, sao lại khó thế chứ?”
“Thôi đi, tôi thấy ở đây cũng không tệ, ít nhất còn không phải đối mặt với đám zombie ăn thịt người ngoài kia, chỉ là môi trường tệ chút thôi.”
“Tệ cái gì mà tệ, tối qua tôi suýt bị bọn chúng hành hạ đến c.h.ế.t đó, toàn là bọn cầm thú, chỉ biết thay phiên nhau hành hạ tôi.”
“Chậc chậc, thế tối qua cô kêu to làm gì? Tưởng cô thích được yêu chiều chứ?”
“Đồ tiện nhân, đi c.h.ế.t đi!”
Người phụ nữ bị hành hạ tối qua, căm hận nhìn sang phòng giam bên cạnh, muốn lao qua đánh cô ta, nhưng bị song sắt ngăn lại.
Tiếng cãi vã không ngừng vang lên...
Nửa tiếng sau.
Hai gã đàn ông lực lưỡng và một người phụ nữ lớn tuổi bước vào. Người phụ nữ nhìn những bông hoa tàn tạ với vẻ khinh bỉ.
“Hôm nay, tôi sẽ huấn luyện các cô. Ai không muốn chịu khổ thì tốt nhất hãy hợp tác. Còn cứng đầu ư? Ở đây, các cô chỉ có càng thảm hại hơn thôi.”
Bà ta như một tú bà, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người.
Sau đó, bà dừng lại ở nhóm ba người Mục Tử Ca: “Tốt nhất các cô nên nghe lời. Ngày mai có một bữa tiệc cuồng hoan, đó là cơ hội để các cô thể hiện. Sẽ có không ít dị năng giả mạnh ở đó, đừng có mà gây họa.”
Nghe đến bữa tiệc cuồng hoan, ánh mắt của Mục Tử Ca và những người còn lại sáng lên, họ nhìn nhau hiểu ý.
Nói xong lời cảnh cáo, bà ta thả cả đám ra, dẫn vào một căn phòng kín rộng lớn, bên trong đầy đủ các loại dụng cụ.
Ai không đứng đúng tư thế hoặc không mỉm cười sẽ bị dùi cui điện giật, làm cả đám run rẩy làm theo lời bà ta.