Đêm khuya, ánh đèn lờ mờ.
Bàn Đinh kéo giường đơn của mình lại gần giường của Mục Tử Ca, cả hai chui vào chăn thì thầm với nhau.
"Ca Ca, thật ra mình là dị năng giả, nhưng dị năng này bây giờ hỏng rồi."
Bàn Đinh nói một cách nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Mục Tử Ca tỏ vẻ nghi ngờ: “Dị năng gì mà hỏng được?”
Bàn Đinh chạm tay lên bụng, vẻ mặt đầy đáng thương: “Khi không ăn no thì toàn thân yếu ớt, ăn no rồi thì mạnh vô cùng. Cậu nói xem, mình bây giờ có phải là đồ bỏ đi không?”
Mục Tử Ca ngạc nhiên: “Mạnh vô cùng là mạnh đến mức nào? Có thể bẻ được cái nhà tù này không?”
Dị năng này thật thú vị, chỉ cần ăn là được.
“Chắc là được, nhưng từ lúc ra khỏi nhà đến giờ, mình chưa bao giờ được ăn no. Hôm nay chỉ ăn hai cái bánh bao, không đủ nhét kẽ răng nữa.”
Bàn Đinh lẩm bẩm, trong đầu tưởng tượng về những món ăn ngon.
Mục Tử Ca cười nhẹ, chắc chỉ có mình mới giúp được Bàn Đinh thôi. May mà cô bạn này tính tình đơn giản, nói chuyện hợp cạ với cô.
Cô lén lấy ra một con gà quay từ không gian, dùng chăn che khuất tầm nhìn của những người khác. Ở đây ánh sáng yếu, phần lớn mọi người đã ngủ.
“Mau ăn đi, cố gắng đừng phát ra tiếng.”
Mục Tử Ca ghé sát tai Bàn Đinh thì thầm, ra hiệu giữ im lặng.
Bàn Đinh gần như muốn khóc vì xúc động: “Hu hu, cậu tốt với mình quá. Sau này mình sẽ làm trợ thủ đắc lực cho cậu, bảo vệ pháp sư đại nhân.”
“Gì cơ? Cậu còn có thể đỡ đạn à?”
Mục Tử Ca bị Bàn Đinh làm cho bật cười, có vẻ như cô bạn này hơi nghiện game thì phải. Còn gọi cô là pháp sư đại nhân nữa chứ! Thật dễ thương.
“Chắc không được, mình không có khiên.”
Bàn Đinh vừa nói vừa cắm đầu vào gặm gà quay, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng. Gà quay vẫn còn ấm, chưa bị nguội.
Mục Tử Ca cũng lấy ra một miếng rong biển cuộn cho vào miệng. Ban ngày ăn ít như vậy đúng là không đủ no.
Hai người nằm trong chăn ăn vụng, nhưng vẫn phát ra tiếng nhai nhỏ.
Chỉ có người bạn cùng phòng gần đó nghe thấy, nhưng cô ấy lại giả vờ không biết và tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Cô thật sự ghen tỵ với sự lạc quan của hai người họ.
Bỗng lúc đó, bên ngoài có vài gã đàn ông dẫn một người phụ nữ vào. Một kẻ trong bọn ấn cô ta vào song sắt: “Người đàn bà này đã làm khách tức giận, giờ hãy nhận hình phạt đi.”
Nói rồi anh ta lấy dùi cui điện, đánh mạnh vào người phụ nữ không chút thương tiếc, càng lúc càng thô bạo khiến cô ta kêu gào thảm thiết.
“Đừng... đừng đánh nữa, đau c.h.ế.t mất thôi.”
Người phụ nữ bắt đầu van xin, cơ thể run rẩy muốn thoát khỏi sự tra tấn này.
Ba gã đàn ông bao vây cô gái, thay phiên dùng roi da đánh vào người cô, đến mức da thịt cô bị rách toạc, chảy máu.
“Xin... xin hãy dừng lại...”
Bọn chúng hành hạ người phụ nữ ngay trước mặt mọi người để răn đe, nhằm khiến những kẻ khác không dám phản kháng.
Hai tiếng sau, người phụ nữ bị đánh gần như sắp chết, bọn chúng quẳng cô ta vào phòng giam.
Cô nằm đó, thở thoi thóp, cơ thể run rẩy không ngừng.
Mục Tử Ca và Bàn Đinh không còn tâm trạng ăn uống, cảnh tượng đó thật khủng khiếp.
“Ca Ca, mình ăn no rồi. Hay chúng ta chạy trốn đi, chỗ này thật đáng sợ.”
Bàn Đinh sợ hãi nói.
Mục Tử Ca lắc đầu: “Chưa phải lúc. Chúng có nhiều vũ khí nóng, chúng ta không có khả năng phòng thủ.”
Phải tìm hiểu địa hình trước, nếu không có xe thì chạy không được xa. Nếu bị bắt lại, hậu quả sẽ rất khủng khiếp.
Có lẽ phải đợi khi căn cứ xảy ra tình huống khẩn cấp, lúc đó mới có cơ hội chạy thoát.
Đột nhiên, một cô gái khác trong phòng ngồi dậy. Dù trên mặt có vết thương nhưng ánh mắt cô ấy đầy kiên định: “Tên tôi Từ Nhiễm, dị năng giả hệ Kim cấp 2. Nếu các cậu muốn đi, xin hãy đưa tôi theo.”
“Ồ, cô giấu cũng kỹ nhỉ? Nhưng tại sao chúng tôi phải đưa cô đi? Nhỡ cô làm liên lụy thì sao?” Bàn Đinh lên tiếng.
Mục Tử Ca cũng đồng tình: “Chúng tôi không tin cô.”
Từ Nhiễm không hề bất ngờ với sự nghi ngờ đó, cô nàng bình tĩnh nói: “Tôi trước kia từng là cảnh sát, các cậu sẽ cần đến tôi.”
“Trời đất, sao cô lại bị bắt?” Bàn Đinh thay đổi thái độ khi nghe thấy cô ấy là đại diện của công lý.
Có vẻ như đằng sau chuyện này còn rất nhiều bí mật.
“Tôi bị lợi dụng, đó là cái giá của lòng tốt.”
Cô nàng như nghĩ đến chuyện cũ, mỉm cười đầy tự giễu. Khẽ lắc đầu, giờ cô cũng không muốn nhắc lại quá khứ.
Bàn Đinh an ủi: “Thôi được rồi, không cần nói nữa. Vậy bao giờ chúng ta sẽ đi? Cô biết rõ địa hình của nhà tù này không?”
Ít nhất cũng phải hiểu biết về nơi này chứ.
“Khi bị bắt vào, tôi đã ghi nhớ đường đi. Đừng lo, chỉ cần tìm đúng thời cơ là được.”
Từ Nhiễm nói chuyện như một người lãnh đạo, rất mạch lạc và rõ ràng.
Mục Tử Ca và Bàn Đinh không hiểu rõ lắm về chuyện này, cả hai nhất trí giao cho Từ Nhiễm dẫn đầu. Có lẽ đây cũng không phải là ý tồi.
Cuối cùng, Mục Tử Ca mỉm cười thân thiện, đưa ngón út ra: “Vậy chúc chúng ta thành công.”
Từ Nhiễm hơi sững sờ, có chút không tự nhiên đưa tay ra móc ngoéo.
Cô gái này sao có thể giữ được sự trong sáng và lạc quan như thế, như thể tận thế chưa bao giờ ảnh hưởng đến cô ấy vậy.