Cảm giác lạnh toát trên cổ!
Mục Tử Ca giật mình tỉnh dậy, mở to mắt nhìn người đàn ông đang đè lên người cô, đôi tay anh ta đang siết chặt cổ cô.
“Đừng... buông ra... khó thở quá.”
Cô vùng vẫy dữ dội, cố gắng gỡ đôi tay to lớn của anh ra.
Giọng nói trầm thấp của đối phương vang lên: “Mục Tử Ca, em không quan tâm đến sống c.h.ế.t của tôi, tự mình chạy thoát, giờ còn có thể ngủ ngon lành như vậy sao?”
Nghĩ đến những gì đã xảy ra ban ngày, anh thấy thật nực cười. Cô bạn gái mà anh hết mực yêu chiều, trong lúc nguy nan nhất lại bỏ rơi anh. Thật là thói đời trớ trêu!
Mục Tử Ca nghẹn ngào: “Có gì thì từ từ nói, đừng... đừng động tay động chân, hu hu!”
Cô sợ hãi đến mức thân thể run bần bật. Đây chẳng lẽ là một vụ cướp? Anh ta đang muốn g.i.ế.c cô rồi đem cô bỏ vào balo, thủ tiêu chứng cứ? Thật kinh khủng!
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, Lãnh Thần Dực bất giác thả lỏng tay ra. Anh không nỡ g.i.ế.c cô ngay, nhưng lòng anh đã lạnh đi một nửa. Ánh mắt anh dần di chuyển xuống xương quai xanh trần trụi của cô.
Đột nhiên, anh nghĩ ra cách trừng phạt cô. Trước đây, anh luôn chiều chuộng cô, chưa bao giờ ép buộc cô làm bất cứ điều gì.
Nhưng giờ đã nhìn thấu bộ mặt thật của đối phương, anh không còn ý định nuông chiều nữa. Anh đưa tay định xé toạc áo cô ra.
Mục Tử Ca vừa mới lấy lại hơi thở, nhưng nhìn hành động đột ngột của anh lần nữa làm cô c.h.ế.t sững.
Theo phản xạ, cô ôm chặt lấy cơ thể mình: “Anh... anh định làm gì? Đồ biến thái!”
Dù đối phương có đẹp trai đến mấy cũng không được! Cô vẫn còn là một cô gái trong trắng, thà c.h.ế.t chứ không chịu nhục.
Lời mắng mỏ đầy khó nghe của cô không làm anh dừng lại, ngược lại còn khiến anh nổi giận hơn. Lãnh Thần Dực cúi đầu, bá đạo hôn mạnh vào môi cô, cắn xé điên cuồng.
Môi cô bị anh xâm chiếm tàn bạo, đầu óc Mục Tử Ca trở nên trống rỗng. Khi kịp nhận ra, cô dùng hết sức đẩy anh ra: “Đừng như vậy, xin anh.”
Bây giờ không thể làm đối phương tức giận, cô cố tình dịu giọng, ép ra vài giọt nước mắt nhìn anh: “Tiền của em... em có thể đưa hết cho anh, xin anh tha cho em.”
“Hừ, tiền của em sao? Quần em mặc, áo em mang, chỗ em ở, cái nào không phải là của tôi?”
Lãnh Thần Dực cảm thấy thật buồn cười, bây giờ cô mới biết giả vờ đáng thương ư? Cô ta nghĩ rằng mình sẽ mãi nuông chiều cô ta như vậy sao? Đã nuôi nấng cô, vậy mà ngay cả chạm vào cô cũng không cho, lúc nguy hiểm thì bỏ anh chạy trước, nghĩ thôi đã thấy tức.
Nghe xong những lời đó, Mục Tử Ca càng thêm bối rối. Cô nhìn quanh căn phòng xa hoa này, chiếc giường lớn mà cô đang nằm cũng rất êm ái, đây không phải là tổ ấm nhỏ bé của cô.
Cô ngẩn người!
Đây là ác mộng phải không?
Cô có phải là đang nằm mơ? Thật là giấc mơ đáng sợ!
Lãnh Thần Dực nhìn vẻ mặt đầy tuyệt vọng của cô, anh tưởng rằng cô bị những lời nói của mình đả kích. Anh không đành lòng khi dễ cô nữa, chỉ có thể bực bội đứng dậy rời khỏi phòng.
Cạch!
Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại!
Đây là đâu? Đâu là đây? Tại sao cô chỉ đọc một quyển sách, ngủ một giấc, tỉnh lại thức dậy đã thấy mình ở đây.