Gọi điện thoại cho Khương Diệc là Trì Yến, bạn lâu năm của anh, cũng là cậu ấm độc nhất của Trì gia, một trong những gia tộc hàng đầu ở thủ đô.
Nam Thành mới mở một trường đua đấy, đi chơi không? - Giọng Trì Yến vang lên ngay khi đầu dây bên kia vừa bắt máy.
Khương Diệc hơi bất ngờ. Trừ mấy năm cấp ba Trì Yến còn nhiệt tình với anh ra, mấy năm nay hai người ít liên lạc hẳn.
Nhất là khi Trì Yến vào công ty nhà họ Trì và bắt đầu tiếp quản sản nghiệp, mỗi lần Khương Diệc nghe thấy tên Trì Yến thì đối phương đã trở thành "Tiểu Trì tổng" khiến đám lão cáo già trên bàn đàm phán vừa kính nể vừa e sợ, cũng là nhân vật đứng đầu được công nhận trong thế hệ của họ. Thành tựu của Trì Yến khiến Khương Diệc cảm thấy thua kém không ít.
Tuy nhiên, Khương Diệc không cho rằng mình kém Trì Yến ở điểm nào, khoảng cách hiện giờ giữa bọn họ chẳng qua là do gia thế mang lại, sớm muộn gì anh cũng sẽ đuổi kịp.
Nhưng nhờ danh tiếng bạn tốt của Trì Yến mà Khương Diệc và nhà họ Khương được hưởng không ít lợi ích, nên Khương Diệc vẫn luôn chủ động duy trì mối quan hệ với Trì Yến.
Khi Trì Yến chủ động gọi điện rủ anh ra ngoài, Khương Diệc tất nhiên muốn đi, nhất là năm nay anh tập trung vào các dự án trong giới giải trí, một số người ban đầu cố gắng lấy lòng Trì Yến thông qua anh giờ đã không còn tin tưởng anh nữa. Đây là cơ hội tốt để chứng minh quan hệ giữa anh và Trì Yến vẫn bền chặt như xưa, để những kẻ đó tin rằng chỉ cần nỗ lực lấy lòng nhà họ Khương thì sẽ có cơ hội tiếp cận nhà họ Trì.
Nhưng anh thực sự không thể đi, chỉ đành từ chối:
“Hôm nay tôi có việc, hôm nào tôi sắp xếp ổn thỏa sẽ liên lạc với cậu, gọi cả đám bạn cấp ba nữa, mọi người lâu rồi không gặp.”
Trì Yến cười nhẹ, không đồng ý rõ ràng mà chỉ nói:
“Vậy thì để sau đi. À đúng rồi, còn chuyện này muốn hỏi cậu.”
“Cậu nói đi.”
Trì Yến chậm rãi hỏi:
“Trong ảnh Thương Lộc đăng trên vòng bạn bè hôm nay, cái túi cô ấy đeo trông khá đẹp, tôi muốn tặng mẹ tôi một cái, cậu có thể giúp tôi hỏi cô ấy mua ở đâu không?”
Không khí dường như đóng băng trong giây lát.
Khương Diệc nắm được trọng điểm trong lời nói của Trì Yến, nhưng phải mất gần nửa phút mới tiêu hóa được, hỏi lại:
“Cậu nói gì cơ? Cô ấy đăng gì trên vòng bạn bè?”
Giọng Trì Yến vẫn nhẹ nhàng:
“Cậu không xem à? Là bài đăng lúc giữa trưa, ảnh cô ấy đi nghỉ ở biển.”
“... Gửi cho tôi xem.”
Rất nhanh, ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Thương Lộc đã được gửi đến cho Khương Diệc.
Thời gian hiển thị là ba tiếng trước, định vị là một thành phố du lịch nổi tiếng cách thủ đô năm tiếng đi tàu cao tốc.
Trong ảnh, Thương Lộc mặc váy hai dây màu xanh nhạt, tay cầm một ly nước đá, cười rạng rỡ với ống kính.
Trông tâm trạng cô có vẻ rất tốt.
Ngược lại, Khương Diệc thì sắc mặt tối sầm, các khớp ngón tay trắng bệch.
Anh không thể hiểu nổi, chỉ cảm thấy nực cười.
Anh đã nói rõ muốn đón Thương Lộc về nhà, vậy mà Thương Lộc hoàn toàn phớt lờ lời anh, thậm chí còn đi đến một nơi mà thời gian không cho phép quay trở lại kịp lúc.
Chẳng lẽ những lời Thương Lộc nói hôm qua về việc hủy hôn không phải là nhất thời tức giận?
Không, tuyệt đối không thể nào.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Khương Diệc phủ nhận ngay lập tức.
Đó là Thương Lộc cơ mà.
Là Thương Lộc từ nhỏ đến lớn luôn bám theo anh, dù anh đối xử lạnh nhạt hay buông lời cay nghiệt thế nào cũng chưa từng rời bỏ anh dù chỉ một lần.
Nhưng dù Thương Lộc nghĩ gì đi chăng nữa, việc cô đang tránh mặt anh là sự thật.
Khương Diệc mở cửa xe, lấy chiếc bánh kem vốn định dùng để dỗ dành Thương Lộc từ ghế phụ ra, ném thẳng vào thùng rác ven đường.
Sau đó, anh lại ngồi vào ghế lái, đạp ga rời khỏi chung cư của Thương Lộc.
Lúc này, Thương Lộc đang đứng bên cửa sổ, nhìn chiếc xe của Khương Diệc rời đi, rồi kéo rèm lại.
Thương Lộc ngồi khoanh chân trên ghế sofa, gửi tin nanh cho Trì Yến:
【 Cảm ơn nhé, có dịp mời cậu ăn cơm 】
Mối quan hệ giữa Trì Yến và Thương Lộc cũng khá éo le.
Chuyện xảy ra vào năm lớp 10, lúc đó vừa khai giảng trong trường đã rộ lên tin đồn một học trưởng khóa trên và một tên côn đồ ở trường cấp ba bên cạnh vì thích cùng một cô gái mà xảy ra mâu thuẫn, quyết định hẹn nhau đánh nhau một trân để tranh giành quyền theo đuổi cô gái kia.
Sau đó, Thương Lộc và Trì Yến đã đến trước cả những kẻ muốn đánh nhau kia, hai người còn rất xấu hổ khi chạm mặt nhau trong bộ đồng phục học sinh ở cổng sau trường cấp ba bên cạnh.
Lúc đó, Trì Yến nhíu mày hỏi Thương Lộc:
“Sao cậu lại ở đây?”
Thương Lộc thành thật trả lời:
“Tớ đến xem náo nhiệt, tiện thể ngắm mỹ nữ, còn cậu?”
Trì Yến đưa tay lên trán, rồi chìa tay ra:
“... Tớ cũng vậy.”
Sau đó, hai người đập tay.
Nhưng chuyện xấu hổ hơn còn ở phía sau.
Khi hai người trèo tường xem hai nhóm học sinh đánh nhau, nghe thấy cái tên "Thương Lộc" mà bọn họ tranh giành, cả hai cùng im bặt.
Thương Lộc: "..."
Bàn tay đang chống đỡ cơ thể trên tường khẽ run lên.
Thật là xui xẻo.
Mỹ nữ kia lại chính là cô.
Còn Trì Yến thì cười đến mức suýt ngã khỏi tường, việc hai người nghe lén cũng bị bại lộ.
Thế là, hai nhóm côn đồ kia đồng lòng quay sang đuổi đánh họ.
Trì Yến kéo Thương Lộc chạy qua mười mấy con hẻm, rõ ràng là mệt muốn chết nhưng vẫn còn trêu chọc:
“Xem ra bọn họ thích cậu thật, toàn đuổi theo cậu kìa—"
Đuổi theo thật.
Thương Lộc: "..."
Nhưng câm miệng đi :)
Vất vả lắm mới cắt đuôi được hai đám người kia, Thương Lộc đã mệt đến mức kiệt sức, chân cũng run lẩy bẩy khi đi, cuối cùng Trì Yến phải cõng cô về nhà với vẻ mặt ghét bỏ.
Thực ra lúc đó Thương Lộc hơi lo lắng, nếu bị đám côn đồ đó quấy rầy thì sẽ rất phiền phức.
Không hiểu sao, về sau những tên côn đồ nói thích cô khi gặp cô ở trường đều đi đường vòng.
Nhưng Thương Lộc cũng không để ý quá lâu, dù sao lúc đó trong lòng trong mắt cô chỉ có mỗi Khương Diệc.